Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

Tất cả những trải nghiệm trong chuyến phiêu du theo đuổi vận mệnh của mình đã giúp Santiago thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa nhất của hạnh phúc, hòa hợp với vũ trụ và con người.

Tiểu thuyết Nhà giả kim của Paulo Coelho như một câu chuyện cổ tích giản dị, nhân ái, giàu chất thơ, thấm đẫm những minh triết huyền bí của phương Đông. Nhà giả kim (tựa gốc tiếng Bồ Đào Nha: O Alquimista) là một cuốn sách được xuất bản lần đầu ở Brasil năm 1988, sách chỉ bán được 900 bản. Nhưng, với số phận đặc biệt của cuốn sách dành cho toàn nhân loại, vượt ra ngoài biên giới quốc gia, Nhà giả kim đã làm rung động hàng triệu tâm hồn, nó được dịch ra 67 ngôn ngữ và bán ra tới 95 triệu bản (theo thống kê ngày 19 tháng 5 năm 2008), trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại, và có thể làm thay đổi cuộc đời người đọc.

Nhận định:

“Sau Garcia Márquez, đây là nhà văn Mỹ Latinh được đọc nhiều nhất thế giới.” – The Economist, London, Anh

“Santiago có khả năng cảm nhận bằng trái tim như Hoàng tử bé của Saint-Exupéry.” – Frankfurter Allgemeine Zeitung, Đức

Nhà luyện kim đan đọc quyển sách cũ của Oscar Wilde mà một người trong đoàn lữ hành mang theo, câu chuyện về hoa thủy tiên. Truyền thuyết về chàng Narziss xinh đẹp, ngày ngày soi mặt trên hồ nước để chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Một ngày kia nghiêng quá đà, ngã xuống hồ và chết đuối. Từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp mang tên chàng Narziss. Sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rừng thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt. Khi được hỏi thì hồ nước trả lời là do thương tiếc chàng Narziss, nhưng không phải vì sắc đẹp mà là vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồ thì hồ nước mới thấy được sắc đẹp của chính mình hiện lên rõ trong đôi mắt của Narziss.

Nhân vật chính là Satiago. Mong muốn của cha mẹ Santigo là muốn cậu trở thành linh mục để mang lại niềm tự hào cho gia đình, nhưng vì ước mơ từ nhỏ của chính mình – đi đây đi đó khắp thế giới, Santigo đã thuyết phục được cha cậu và trở thành một người chăn cừu.

Là người chăn cừu, cậu đã chu du khắp vùng quê Andaluisa, phía nam Tây Ban Nha, trong vài năm, tận hưởng một cuộc sống vô tư lự và phiêu lưu. Trên đường tới một thành phố nhỏ mà một năm trước cậu đã từng tới để bán lông cừu và gặp người con gái của ông chủ tiệm – cô gái mà cậu thầm mến, Santiago có một giấc mơ cậu không thực sự hiểu lặp lại hai lần. Nhớ ra ở Tarifa có một bà thầy bói đoán mộng, Santiago quyết định đi gặp bà lão. Với cái giá là một lời thề, rằng khi tìm được kho tàng của mình ở Kim tự tháp Ai Cập cậu phải chia một phần mười của nó cho bà, song câu giải đáp cậu nhận được từ bà lại không khiến cậu thực sự tin tưởng và hài lòng: hãy đi đến Kim tự tháp Ai Cập… Thế nhưng sự rối rắm về giấc mơ của cậu bé chăn cừu cũng không còn quá xa xôi và rối rắm sau khi cậu gặp một ông lão – Melchizedek, vua của xứ Salem và nhận được chỉ dẫn – dấu hiệu. Cậu bán đi đàn cừu cho một người bạn và đưa cho ông lão sáu con cừu còn lại – một phần mười số cừu của cậu để trả công cho ông lão. Sau khi nhận được 2 hòn đá – Urim và Thumim từ ông lão, cậu bắt đầu chuyến đi đến Kim tự tháp Ai Cập. Trong vòng một ngày khi vừa đến Moroco, Santiago bị lừa mất hết tiền và mắc kẹt lại tại đó. Mất hết tất cả, Santiago phải làm việc tại một cửa hàng bán pha lê với ý nghĩ Ai Cập chỉ còn là giấc mộng và lên kế hoạch dành dụm tiền trở về Tarifa rồi mua lại đàn cừu.

Sau đó gần một năm, cậu quyết định rời tiệm pha lê vì cậu đã có đủ tiền mua một bầy cừu mới, gấp đôi số cừu cậu bán đi hồi trước. Thế mà Santiago lại không mua một con cừu nào cả mà quyết định tiếp tục con đường đi tìm kho tàng bí mật ở Kim tự tháp Ai Cập, vì khi thu dọn hành lý cậu một lần nữa nhìn thấy hai hòn đá Urim và Thummim mà cậu nhận được từ vua xứ Salem.

Cậu gia nhập đoàn lữ hành đến một sa mạc nơi gần các kim tự tháp. Trong đoàn người, cậu gặp một anh chàng người Anh – người đã tìm kiếm những nhà giả kim chân chính suốt 20 năm qua. Đoàn người tiến dần về phía ốc đảo. Khi người Anh nọ thử quan sát sa mạc và học ngôn ngữ sa mạc, thì Santigo đọc những cuốn sách của anh ta và học về thuật giả kim.

Khi họ tới ốc đảo, đoàn lữ hành được chào đón, và được khuyên phải dừng bước vì có chiến tranh giữa các bộ tộc phía trước. Ở nơi đây cậu đã cố giúp anh chàng người Anh tìm một nhà giả kim và cậu gặp được cô gái cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên – Fatima. Trong thời gian ở ốc đảo, nhờ vào “dấu hiệu” mà Santigo đã có thể dự báo trước và giúp bộ tộc tránh được một cuộc tấn công đột ngột vào ốc đảo. Cậu được thưởng rất nhiều tiền vàng, cùng một lời đề nghị trở thành người cố vấn quan trọng cho trưởng tộc. Cũng chính lúc ấy nhà giả kim ở ốc đảo nhận ra rằng ông đã tìm thấy một học trò xuất sắc – Santiago.

Cậu lưỡng lự khi phải rời ốc đảo vì tình yêu với Fatima. Nhà giả kim nói với cậu rằng trái tim cậu ở đâu thì kho báu cũng ở đó, tình yêu thật sự không bao giờ ngăn cản ai theo duổi vận mệnh của mình cả. Sau khi nói chuyện cùng Fatima – người phụ nữ sa mạc sẽ luôn đợi mình, cậu đã rời ốc đảo và lên đường đi tới kim tự tháp cùng nhà giả kim. Tới một vùng sa mạc cai quản bởi những chiến binh hung dữ, để được sống cậu đã “tặng” hết đi số tài sản của mình. Mọi chuyện chưa kết thúc ở đó vì để lấy lại tự do, trong vòng 3 ngày Santiago phải trổ tài “biến thành gió”. Nhờ vào ngôn ngữ của vũ trụ mà mình học được cậu đã trổ tài “biến thành gió” của mình cho những chiến binh và nhận được tự do. Khi quãng đường tới kim tự tháp không còn xa nữa, nhà giả kim từ biệt cậu. Trước khi từ biệt cậu được chứng kiến ông biến chì thành vàng và nhận được 1 phần 4 số vàng.

Đến được kim tự tháp, trong khi đang đào cát để tìm kiếm kho tàng, cậu đụng độ những tên cướp và bị cướp mất số vàng cậu nhận được từ nhà giả kim. Những tên cướp cười lớn khi nghe câu chuyện cậu đã vượt sa mạc để đến kho báu, một tên trong số đó nói rằng ngay tại chỗ này hắn cũng có một giấc mơ về kho tàng tại một nhà thờ ở Tây Ban Nha vào hai năm trước. Cuối cùng Santiago đã lấy được kho tàng, ở ngay nơi mà cậu đã có giấc mơ về kho tàng.

Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

Paulo Coelho (sinh ngày 24 tháng 8 năm 1947; phát âm như “Pao-lu Koe-lhu”) là tiểu thuyết gia nổi tiếng người Brasil.

Paulo Coelho sinh tại Rio de Janeiro (Brasil), vào trường luật ở đó, nhưng đã bỏ học năm 1970 để du lịch qua México, Peru, Bolivia và Chile, cũng như châu Âu và Bắc Phi. Hai năm sau ông trở về Brasil và bắt đầu soạn lời cho nhạc pop. Ông cộng tác với những nhạc sĩ pop như Raul Seixas. Năm 1974 ông bị bắt giam một thời gian ngắn vì những hoạt động chống lại chế độ độc tài lúc đó ở Brasil.

Sách của ông đã được bán ra hơn 86 triệu bản trên 150 nước và được dịch ra 56 thứ tiếng. Ông đã nhận được nhiều giải thưởng của nhiều nước, trong đó tác phẩm Veronika quyết chết (Veronika decide morrer) được đề cử cho Giải Văn chương Dublin IMPAC Quốc tế có uy tín.

Tiểu thuyết Nhà giả kim (O Alquimista) của ông, một câu chuyện thấm đẫm chất thơ, đã bán được hơn 65 triệu bản trên thế giới và được dịch ra 56 thứ tiếng, trong đó có tiếng Việt.[1] Tác phẩm này được dựng thành phim do Lawrence Fishburne sản xuất, vì diễn viên này rất hâm mộ Coelho. Sách của ông còn có Hành hương (O diário de um mago) (được công ty Arxel Tribe lấy làm cơ sở cho một trò chơi vi tính), Bên sông Piedra tôi ngồi xuống và khóc (Na margem do rio Piedra eu sentei e chorei) và Những nữ chiến binh (As Valkírias). Cuốn tiểu thuyết năm 2005 O Zahir của ông bị cấm ở Iran, 1000 bản sách bị tịch thu [1], nhưng sau đó lại được phát hành.

Những sách của ông đã được vào các danh sách những quyển sách bán chạy nhất ở nhiều nước, kể cả Brasil, Anh, Hoa Kỳ, Pháp, Đức, Canada, Ý, Israel và Hy Lạp. Ông là tác giả viết tiếng Bồ Đào Nha bán chạy nhất mọi thời đại.

Mặc dù có nhiều thành công, nhiều nhà phê bình ở Brasil vẫn nhìn ông như một tác giả không quan trọng, cho rằng những tác phẩm của ông quá đơn giản và giống sách tự lực (self-help book). Cũng có người xem các tiểu thuyết của ông có quá nhiều tính chất “thương mại”. Sự kiện ông được vào Viện Hàn lâm Văn chương Brasil (ABL) đã gây ra nhiều tranh cãi trong các độc giả Brasil và ngay trong chính Viện Hàn lâm.

Ông và vợ là Christina định cư tại Rio de Janeiro (Brasil) và Tarbes (Pháp).

Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Nhà Giả Kim của tác giả Paulo Coelho. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.

Có lẽ đa số các bạn đọc sách thì chắc chắn 1 điều rằng là đa số ai cũng đọc quyển sách này nhỉ ^^

Xuyên suốt tác phẩm này là cuộc hành trình đến vùng đất Ai Cập xa xôi để tìm kiếm kho tàng trong mơ của nhân vật chính chăn cừu santiago.

Tất nhiên hành trình dài hay ngắn thì không thể dễ dàng được, mà có rất nhiều khó khăn luôn ở bên cạnh ta, và có thể chết nhưng liệu anh ta có thể để cho sự chết chóc ấy làm mình chùn bước và những kẻ xấu lợi dụng, điều đó thì các bạn hãy đọc và kiểm nghiệm tôi không thể kể ra đây hết được ^^

Trên hành trình ấy, cậu đã gặp rất nhiều nhân vật huyền bí như ông vua xứ Salem, đến những học giả uyên bác như nhà giả kim, những kẻ đạo tặc trên sa mạc khô khan cằn cỗi liệu cậu có thể vượt qua và chạm đến kho tàng mà trong mơ cậu luôn gặp phải ^^ bên cạnh anh ta chọn theo đuổi giấc mơ và không quan tâm những gì người khác ( thay vì sống tự do chăn cừu, tự do tự tại) nhưng Santiago chọn con đường riêng của anh ấy và anh ta hiểu bản thân mình cần gì, con đường anh ta đi sẽ đầy chông gai và nguy hiểm

Bản thân chúng ta cũng thế, thời gian của mỗi cá nhân tồn tại trên cõi đời này là hữu hạn, thời gian thì 1 ngày 1 tiến lên phía trước, nó không chờ đợi ta dừng lại ^^, đừng phí hoài nó để sống cuộc đời của người khác. Chúng ta đều có ước mơ để theo đuổi, vậy thì hãy đi theo tiếng gọi sâu thẳm trong lòng, kiên trì theo đuổi đến cùng ước mơ… tuy rằng cuộc sống của chúng ta ở ngoài đời thực rất khó khăn khi mà ta cố gắng theo đuổi ước mơ, nhưng khi bạn có ước mơ, hướng đến khát vọng sâu thẳm trong tim chính là những kho tàng trong lòng mình, thì tất cả mọi thứ trên đời này sẽ chung tay giúp đỡ bạn, và bạn không bao giờ cô đơn đâu ^^

Tôi chọn tác phẩm này đọc khi tâm trí đang dần nhẹ nhàng hơn, học cách sống chậm và quan sát từ bên trong, quán chiếu những cảm xúc, lời nói từ trí não và từ tâm. Trải qua khoảng time đọc và hiểu Nhà Giả Kim, được tu bổ cái gọi là dấu hiệu, ngôn ngữ vũ trụ. Sẽ còn cần phải đọc lại 01 hoặc nhiều lần nữa để thấm, hàm ý trong tác phẩm đơn giản nhưng có thể biến chuyển sâu sắc hơn.

Tất cả vạn vật trong vũ trụ này là 01! Mỗi thứ đều có nhiệm vụ trong đời này, và ai ai cũng có ước mơ. Hãy cứ đi theo mơ ước của mình, còn lại mọi thứ hỗ trợ sẽ tự khắc đến khi bạn tin!

Vừa đọc Nhà Giả Kim và vừa lắng nghe bài Con Đường Santiago của Lê Cát Trọng Lý. Cả 02 đều là 01, âm thanh, cảm xúc và câu chữ như thúc đẩy chúng ta dũng cảm tiến đến mọi mơ ước.

Khi đọc mấy trang đầu cảm giác hơi khó hiểu, lúc đấy tự hỏi không hiểu sao sách lại có thể lọt vào top những cuốn sách bán chạy nhất :)) dần dà đọc như cuốn vào vậy mặc dù vẫn không thể hiểu hết được ý nghĩa cuốn sách. Đôi khi trong cuộc sống hiện tại mình chợt nhớ đến vài chi tiết như có thể áp dụng được một số điều trong sách vào vậy, những dấu hiệu chỉ dẫn ta cứ sống cho hiện tại đi đừng lo lắng cho tương lai, dẹp nỗi sợ hãi sang một bên đi. Mỗi ngày dù có lặp lại tẻ nhạt nhưng chúng ta hiểu được ý nghĩa của chúng sẽ thấy sự khác biệt, những thứ tốt đẹp sau cái tẻ nhạt đó. Nói chung Nhà giả kim là một cuốn sách đáng đọc nhưng không thực sự dễ hiểu

Nhà Giả Kim là một tác phẩm cực kỳ vĩ đại của Paulo Coelho, đọc tới đâu là thấm tới đó. Sự thông tuệ tràn trề trong từng câu chữ của Paulo Coelho. Những bài học về tình yêu và hạnh phúc được nhân vật chính “giác ngộ” dần qua hành trình dịch chuyển kỳ thú của mình. Rất rất rất đáng đọc!

Mình xin chia sẻ cảm nhận của mình về quyển sách này. Nếu bạn nào có cảm nhận, suy nghĩ nào khác thì chia sẻ với mình nhé.

Nội dung xoay quanh nhân vật chính tên là Santiago cùng hành trình đi tìm kho báu của anh ta và có nhiều bài học được rút ra sau khi mình đọc được quyển sách “Nhà Giả Kim” này – quyển sách “chỉ bán chạy sau kinh thánh”.

Santiago được cha mẹ kỳ vọng sẽ trở thành một linh mục tuy nhiên anh ấy có ước mơ đi khắp nơi và cậu ta chọn trở thành anh chàng chăn cừu thay vì trở thành niềm tự hào của gia đình là trở thành linh mục, vì chỉ như thế a mới có thể được đi đây đó để thực hiện được ước mơ của mình. Cha mẹ của cậu sau khi biết đươc ước mơ của cậu đã tặng cho cậu 3 đồng tiền vàng như một lời ủng hộ giấc mơ của cậu nối tiếp với giấc mơ của cha cậu vì cái ăn, cái mặc mà cha cậu không thể làm được. Đúng vậy Cha mẹ thì luôn định hướng cho con cái, nhưng hãy luôn tôn trọng và ủng hộ những gì con của mình chọn.

  • Một hôm anh ta nằm mơ và giấc mơ đó lặp đi lặp lại về kho tàng được cất giữ ở Kim Tự Tháp, anh ta gặp bà lão giải mộng, và gặp một ông già sứ salem và ông như dẫn đường cho anh đi tới giấc mơ của mình, như có một lực hấp dẫn thúc đẩy mỗi ngày a đến gần vs giấc mơ của mình hơn và mình nhận ra rằng Khi ta quyết chí làm một điều gì đó thì toàn vũ trụ sẽ hợp sức giúp ta.
  • Anh ta rẽ lỗi và bán bầy cừu của mình và đi tìm giấc mơ, a ta hết tiền và bắt đầu làm việc tại 1 cửa hàng bán pha lê, và tại đây ông chủ của anh ta chia sẻ rằng: ông ta sợ sau khi thực hiện ước mơ của mình rồi, ông ta sẽ không còn gì thúc đẩy ông để sống nữa, cho nên ông cứ để giấc mơ mãi là giấc mơ. Đây là suy nghĩ của ông chủ anh ta về giấc mơ của mình! Còn bạn thì sao?
  • Sau khi dành dụm đủ tiền, anh ta lại lên đường đi tìm giấc mơ của mình, anh băng qua một sa mạc, tại đây gặp nhiều khó khăn, và chiến tranh, bệnh tật xảy đến, trong lúc lo lắng và hoảng sợ một lần nữa anh được nghe chia sẽ của một người phu lạc đà một triết lý: Tôi không sống trong quá khứ hay tương lai; tôi chỉ có hiện tại và quan tâm tới hiện tại.Hãy trân trọng và sống cho hiện tại.
  • Tiếp theo, Anh ta đi đến một ốc đảo và gặp được một cô gái tên FATIMA, anh yêu mà muốn lấy cô ta làm vợ, nhưng FATIMA muốn anh ta tiếp tục đi tìm ước mơ của mình, nếu là của nhau sẽ là của nhau. Hãy như FATIMA, hãy ủng hộ người mình yêu thương với giấc mơ của họ. Nếu đó thật sự là tình yêu nhất định sẽ trở về với nhau.
  • Anh được nhà giả kim dẫn đường đi và chia sẻ rằng: hãy lắng nghe trái tim của mình, vì nó biết hết vì nó từ tâm linh mà ra, trái tim ở đâu thì kho báu sẽ ở đó. Cuối cùng sau nhiều khó khăn cậu đã đặt chân tới kim tự tháp, nhưng cậu đào mãi mà chẳng thấy kho báu đâu, lại còn gặp bọn cướp suýt mất mạng, cuối cùng thì ra kho báu chính là quê hương của anh ta. Anh ta trãi qua con đường dài đi tìm kho báu và trải qua nhiều thứ thách, khó khăn, thì ra kho báu lại nằm chính ở quê hương anh ta, nhưng thử nghĩ nếu anh ta không giám đi theo giấc mơ của mình thì mãi mãi không bao giờ biết được vị trí của kho báu, và những bài học, trải nghiệm quý giá trên hành của anh ta và hơn cả thế, anh ta tìm thấy cả tình yêu của đời mình nàng FATIMA xinh đẹp và tình cảm và hiểu chuyện.

HÃY THEO ĐUỔI GIẤC MƠ CỦA MÌNH – VŨ TRỤ SẼ HỢP LỰC GIÚP ĐỠ BẠN THỰC HIỆN GIẤC MƠ ĐÓ

Nhiều người trong chúng ta sống cho ước mơ của người khác chứ không phải ước mơ của chính mình. Có thể như thế sẽ khiến bạn có nhiều vật chất, nhưng không bao giờ có được sự đủ đầy toàn vẹn vì không gắn kết với chính bản thân mình, chưa có sự hòa hợp từ tận trái tim. Đâu hẳn mọi thứ đều biến thành vàng là tốt. Vạn vận phải biến hóa, đa dạng và khi sinh ra thì đều có một “vận mệnh” riêng được tạo hóa sắp đặt sẵn rồi. Đã có lúc nào trong thoáng chốc, bạn thổn thức với những ước mơ, nhưng lại tự dặn lòng giấu đi vì nghĩ nếu nói ra nó sẽ bị vùi lấp bởi những định kiến chưa? Hãy cứ ước mơ,cho dù nó là điều gì đi chăng nữa, vĩ đại hay nhỏ bé, khi bạn làm những điều bạn mơ ước thì cả vũ trụ cũng sẽ giúp đỡ bạn. Quan trọng là hãy sống theo con đường mình vạch ra từ đầu. Cuộc đời rất hào phóng với người nào chịu theo đuổi vận mệnh của mình.

Dám ước mơ và cũng dám theo đuổi nó, khác hẳn với ông chủ cửa hàng pha lê chỉ muốn ôm ấp một giấc mơ đẹp mãi nhưng chưa bao giờ dám đi vì … sợ vỡ mộng. Dù bị cướp không còn một xu trong người, cậu bé chăn cừu cũng không từ bỏ quyết tâm sang Ai Cập. Cậu có khóc, nhưng sau đó là tự nhủ mình phải khôn hơn. Chọn công việc lau pha lê để kiếm tiền trong một năm, chỉ là tạm trì hoãn để tiếp tục. Bí ẩn của cuộc sống là té bảy lần và đứng dậy tám lần, đừng sợ thất bại bởi nó vẫn luôn xảy ra. Nhưng nếu bạn có một trái tim kiên định, bạn sẽ học được cách từ bỏ những chuẩn mực thông thường, phát triển những cảm xúc hứng khởi và hành động tức thì đối mặt với sự chỉ trích và phản kháng. Hãy theo đuổi đam mê, sự ưu tú sẽ theo đuổi bạn. Hãy theo đuổi sự ưu tú, thành công sẽ theo đuổi bạn.“Kho báu vốn nằm ở cuối con đường tiền định, nhưng họ lại không chịu đi hết con đường đó”. Một nhà văn người Pháp đã nói: “Tôi hạnh phúc vì đến tuổi 60 vẫn kiên trì với lý tưởng mà mình chọn lúc còn trẻ”. Cuộc đời được bao nhiêu lần lựa chọn ấy đâu. Hãy bắt tay vào ngay khi bạn còn có thể.

Santiago đã dám đánh cược cả hạnh phúc với cô gái Famita định mệnh để tìm kiếm điều mà cậu mãi trăn trở. Cái gì thuộc về mình thì sẽ vẫn là của mình thôi, như nhà giả kim bảo Santiago khi họ tiếp tục lên đường “Đừng nghĩ tới những điều đã bỏ lại phía sau. Mọi sự đã được ghi khắc vào Tâm linh vũ trụ và sẽ tồn tại vĩnh viễn”. Nhiều người mà đặc biệt là đàn ông đôi khi hay lầm tưởng rằng tình yêu là cái chuyện cỏn con chẳng đáng để theo đuổi, thậm chí còn là rào cản, làm chùn bước chân họ trên con đường phấn đấu và thực hiện những hoài bão. Thay vì đó, tại sao họ không biến tình yêu động lực để thực hiện ước mơ. Một tình yêu đích thực chắc chắn sẽ chắp cho bạn đôi cánh để tiến đến đích nhanh hơn. Fatima động viên Santiago tiếp tục đi tìm kho báu của mình, còn cô hạnh phúc khi có một người đàn ông để nhớ nhung và chờ đợi. Người đàn ông đó đi và rồi sẽ trở về bên cô. “Các đồi cát thay đổi theo gió nhưng sa mạc không bao giờ thay đổi. Em là một cô gái sa mạc và rất tự hào về điều này. Chồng em cần phải đi lại tự do như làn gió làm biến dạng những đồi cát. Và em cũng mong được thấy chồng em nhập vào những đám mây, trong những con thú và trong làn nước giếng”.

Không chỉ Santiago có giấc mơ về kho báu. Cuối tác phẩm, khi cậu đang tìm kho báu ở Kim Tự Tháp, một gã lạ mặt đã bảo rằng cậu thật ngu xuẩn “Hai năm trước, ngay chính chỗ này, tao cũng đã nhiều lần mơ rằng tao phải đi Tây Ban Nha, tìm một ngôi nhà thờ làng đã sụp lở mà lũ chăn cừu thường đưa cừu vào đó làm nơi chú chân. Trong phòng thay áo lễ có mọc một cây dâu, dưới rễ nó chon giấu một kho vàng. Tao đâu có ngu chỉ vì một giấc mơ mà vượt sa mạc”. Ai ai trên Trái đất cũng đều có một kho báu chờ đợi mình nhưng dám dấn thân thì hễ có mấy người. Chẳng có gì là ngẫu nhiên và không có ý nghĩa cả. Trong tác phẩm Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé) của nhà văn Antoine de Saint-Exupéry có một câu rất hay rằng “Cái cốt yếu thì mắt thường không nhìn thấy”. Con mắt chúng ta đều hướng ra bên ngoài để nhìn những con người, sự vật, sự việc khác. Vậy nên đôi khi chuyện gì cũng biết chỉ có chuyện bản thân thì lại không thấu. Để nhìn thấy những điều quan trọng thì chúng ta phải cảm nhận bằng cả trái tim, phải hòa mình vào vũ trụ. Paulo cũng nêu lên một bài học đơn giản ở đời – hạnh phúc và những điều quan trọng nó ở ngay bên cạnh mình mà con người ta nhất là khi còn trẻ cứ mải mê tìm kiếm cái gì đó xa xôi quá. Kho tàng sờ sờ ngay trước mắt mà ta không hề biết, đôi khi chỉ vì ta không dám tin rằng nó quá đỗi đơn giản như thế! Thật bất ngờ, kho báu không ở Kim Tự Tháp Ai Cập xa xôi vạn dặm, mà ở nơi mà năm xưa Santiago thường đưa đàn cừu đến làm chỗ trú chân. Một cái kết ở ngay quê nhà thật tuyệt vời biết bao! Điểm khởi đầu cũng chính là điểm kết thúc. Cuộc đời con người cũng thế, là một vòng luân hồi.

Paulo còn khiến cho người đọc đặt câu hỏi rằng, phải chăng lâu nay chúng ta đã quá thờ ơ mà không tĩnh tâm lắng nghe vạn vật xung quanh, bởi nghĩ rằng chúng vô tri, vô giác. Thế giới có tâm linh và ai hiểu được tâm linh ấy sẽ hiểu được ngôn ngữ của sự vật. Trong nghệ thuật thiền có một thuật ngữ là “bàn tay chỉ trăng”, ở đây tất cả cũng chỉ là ẩn dụ, là vay mượn. Cậu bé chăn cừu Santiago không có mặt ở đâu nhưng lại có mặt ở tất cả mọi nơi. Cậu là tất cả những ai đang khao khát tìm kiếm chính bản thân hay ý nghĩa cuộc đời mình, dù bằng cách này hay cách khác. Tuy mở đầu bằng câu chuyện ngụ ngôn đầy ẩn dụ về hoa thủy tiên và hồ nước, nhưng tôi khuyên bạn hãy quay lại đọc nó một lần nữa sau khi đi hết tác phẩm, bạn sẽ thấy hiểu hơn. Nguyên nhân mang tôi đến với cuốn sách là cái tên – nó khiến tôi tò mò. Nhưng cuốn sách không cổ xúy cho một tôn giáo nào cũng không giới thiệu về điều gì đó kỳ bí trong thuật luyện kim cả. Cuốn sách còn khiến tôi liên tưởng đến tuyệt phẩm The Prophet của Kahlil Gibran, một áng văn cổ điển đậm chất thơ và triết lý sống xuất bản năm 1923…

Tận mắt nhìn, tận tay sờ mới tin. Nhưng bạn ơi, đôi khi chúng ta phải tin trước đã, rồi mới thấy. Gấp cuốn sách lại, tưởng tượng như ta vừa đọc xong một câu chuyện nửa cổ tích, nửa ngụ ngôn, với một cái kết có hậu. Có thứ nước, không rõ có phải nước trường sinh của nhà giả kim đã tưới mát, gội sạch bụi bẩn nơi tâm hồn ta hay không, mà sao khiến nó lấp lánh và đồng điệu trong con người ta hơn bao giờ hết. Nhưng có một điều rất thật, thế này, Steve Jobs từng khuyên các sinh viên tại Lễ trao bằng tốt nghiệp ĐH Stanford danh tiếng“Stay hungry, stay foolish” (“Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ!”). Bạn có ngần ngại trở thành một người chăn cừu không? 😀

Mỗi một cuốn sách đều có sứ mệnh riêng của nó. Có những cuốn sách chỉ mang ý nghĩa cho từng cá nhân, nhưng cũng có những cuốn sách có số phận đặc biệt dành cho cả nhân loại. Nhà Gỉa Kim của Paulo Coelho chính là một cuốn sách như thế.

Nhà Giả Kim kể về hành trình theo đuổi ước mơ của một chàng trai chăn cừu trẻ tuổi tên Santiago. Vì một giấc mơ kì lạ cứ lặp đi lặp lại về kho báu bên xứ Ai Cập xa xôi, Santiago đã lên đường đi tìm kho tàng trong mơ của mình. Và trên hành trình đó là bao trải nghiệm thú vị, bao bài học xuất hiện bằng những cách bất ngờ. Cậu đã gặp được ông vua xứ Salem dạy cho cậu biết thế nào là dấu hiệu, gặp được Nhà giả kim đầy sự minh triết với đại công trình, gặp được anh chàng người Anh cùng mơ ước trở thành người luyện kim đan, hay gặp được cô gái xa mạc Fatima kia- người đã dạy cho cậu biết thế nào là tình yêu đích thực. Trải qua biết bao khổ cực, cho đến khi tìm được kho báu, cái kết ấy cũng chẳng khiến cho người đọc ngạc nhiên. Bởi lẽ đó chính là sự đền đáp xứng đáng cho công sức cậu đã bỏ ra.

Đi theo tiếng gọi của trái tim, tin vào số mệnh dẫn lối và trải lòng với tiếng nói của tâm linh vũ trụ, nhưng trên con đường ấy, Santiago cũng chẳng thể cưỡng lại được suy nghĩ sợ hãi, nghi ngờ hay sự từ bỏ. Không biết mình liệu có đang đi đúng hướng? Nên tiếp tục theo đuổi ước mơ hay trở về với vùng đồng cỏ xanh mượt chung sống cùng đàn cừu- sống một cuộc sống tự do tự tại?

Nhưng mọi do dự đều đã qua đi, cậu vẫn lựa chọn bước trên con đường của chính mình và cậu hiểu mình thật sự cần cái gì dù con đường trước mặt đầy chông gai và nguy hiểm.

Bản thân mỗi con người cũng thế. Khi ta quyết định một chuyện gì đó, mọi sự do dự, cả nghìn câu hỏi sẽ vây quanh chúng ta. Thứ ta cần lúc bấy giờ đó chính là sự kiên quyết. Bởi khi bạn do dự, thế giới này sẽ thật rộng lớn. Khi bạn dũng cảm đặt bước chân đầu tiên, thế giới này lại nhỏ bé vô cùng. Đời người, mình phải có sứ mạng cả cuộc đời. Có ước mơ thì hãy nỗ lực thực hiện, bởi trong cuộc đời này, hiện tại không dũng cảm cố gắng, có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội. Thời gian của mỗi cá nhân tồn tại trên thế giới này đều là hữu hạn, nó sẽ dần dần tiến về phía trước chứ chẳng đứng lại đợi ta. Bởi vậy, đừng bao giờ phí hoài thời gian, hãy sử dụng thời gian để vươn tới ước mơ của mình. Chúng ta đều có ước mơ để theo đuổi, vậy thì hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim, theo đuổi ước mơ đến cùng. Ước mơ là của bạn, ngoài bạn ra sẽ chẳng ai có thể giúp bạn được.

“Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình!”

“NHÀ GIẢ KIM” – MỘT CUỐN SÁCH ẨN CHỨA NHIỀU THÔNG ĐIỆP ĐẦY Ý NGHĨA VÀ SÂU SẮC

Mấy năm trước, cứ hễ lướt Tiki hoặc dạo quanh các khu bán sách, tôi đều thấy cuốn sách “Nhà giả kim” nằm chễm chệ trên top những quyển sách bán chạy nhất. Nên sau bao lần chần chừ, tôi quyết định mua và khám phá xem vì sao nó lại được yêu thích như vậy. Nhưng trước khi đọc, tôi cũng nhận được những lời “cảnh báo” rằng nó khá khó đọc, nhiều người đã bỏ dở nửa chừng sau những lần cố gắng.

Trái ngược với những ý kiến trên, riêng đối với tôi, nó hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng, vượt qua hơn cả điều mà tôi mong đợi. Câu chuyện kể về một chàng chăn cừu đi tìm kiếm kho tàng của mình, một hành trình dài và đầy thử thách, qua đó anh học được nhiều bài học quý giá, gặp được nhiều con người có thiện có ác nhưng quan trọng hơn cả có lẽ là điều anh ta tích lũy được qua chặng đường đó. Lồng ghép vào câu chuyện, những triết lí nằm ngầm trong từng chi tiết, câu chữ như thấm thía vào tâm trí tôi. Người ta có thể sẽ không đọc những thứ giáo điều khô khan, chỉ toàn triết lí nặng nề, nhưng người ta sẽ đọc và ghi nhớ những câu chuyện, từ đó đúc kết và hiểu những triết lí đó theo nhiều hướng khác nhau.

Tôi còn ấn tượng mãi với một chi tiết khi nhà giả kim lôi ra một chai rượu vang mời chàng trai cùng thưởng thức, anh ta thốt lên:

” Đạo cấm uống rượu mà!”

Nhà giả kim liền đáp: “Những thứ vào miệng con người không độc hại xấu xa, xấu xa độc hại là những gì từ miệng họ tuôn ra.” Truyện được xuất bản vào từ 1988 nhưng cho đến ngày nay, điều này mãi đúng, nó là chân lí, là những gì chân thực nhất phản ánh đúng thực trạng của con người ngày nay. Chính bây giờ chúng ta còn xem khẩu nghiệp như một thứ vui, dễ dàng phát ra những lời lẽ gây tổn thương người khác, khác nào một liều thuốc độc cho cả người nói và người nghe?!

Tác giả Paulo Coelho cũng cung cấp cho tôi cái nhìn khá mới mẻ về thứ gọi là “thuật giả kim”. Tôi từng nghe loáng thoáng đâu đó về điều này những chỉ dừng lại ở việc hiểu sơ về tên gọi cũng như bản chất của nó. Nhưng qua truyện, những kiến thức rất uyên thâm của tác giả về điều này làm tôi hiểu thêm về “nhà giả kim”, về “hòn lục bảo”, về thứ ngôn ngữ mới mẻ nhưng ai cũng biết chỉ là người ta không nhận ra “ngôn ngữ tâm linh vũ trụ”,…Càng đọc như càng bị cuốn chặt lấy sức hút bí ẩn này.

Tôi sẽ đọc lại nhiều lần nữa…

Một sự tình cờ tìm đến với nhà giả kim và nó mở ra cho tôi nhiều chân trời mới.

Cuộc đời mà, ai chả muốn có một cuộc sống bình thường, an vui, không ai muốn đem rắc rối vào mình. Họ luôn sống trong cái vòng tròn an toàn của bản thân, họ sợ thế giới ngoài kia, họ sợ vấp ngã, họ ghét sự thất bại.

Cuốn sách nói về chàng trai chăn cừu. Tất cả đều bắt đầu bằng giấc mơ tưởng như hoang đường: “Có kho báu ở Kim Tự Tháp”. Kim Tự Tháp ở đâu? Anh chưa hề nghe nói tới. Và rằng anh đang có một cuộc sống rất an nhàn cùng bầy cừu, đang được tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc như niềm mơ ước bấy lâu nay của anh là được đi đây đi đó. Nhưng rồi định mệnh bắt anh gặp nhà vua xứ Salem – người đã cho anh niềm tin, động lực, đã chỉ lối cho anh đến kho tàng thật sự.

Không có hạnh phúc nào mà không phải trả giá. Không có niềm vui sướng nào mà không cần phải đánh đổi. Chỉ là bạn có dám đi hay không thôi. Đi để mở mang tầm mắt. Đi để khám phá những chân trời mới, mở rộng vòng tròn an toàn của bản thân và đi để tìm thấy hạnh phúc thật sự.

“Chỉ cần bạn muốn làm một điều gì đó, điều đó sẽ được ghi vào tâm linh của vũ trụ, cả vũ trụ sẽ chung sức giúp ta đạt được điều đó.”

Hãy đi đi, hãy mạnh mẽ lên. Dẫu có khó khăn cũng đừng bao giờ từ bỏ. Hãy tin vào dấu hiệu. Bước thêm hai bước, có thể bạn sẽ bị ngã một bước. Nhưng hãy nhớ rằng, bạn đã đến gần với kho tàng thêm hai bước rồi.

Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

“Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó.”

“Một ngày khi bạn thức giấc, bạn sẽ thấy mình chẳng còn thời gian để làm những gì mình vẫn luôn mong muốn nữa. Hãy bắt tay thực hiện ngay hôm nay.”

“Đừng phí thời gian giải thích, mọi người chỉ nghe những gì họ muốn nghe mà thôi.”

“Khi bạn cứ lặp lại sai lầm của mình thì nó không còn là sai lầm nữa, nó là quyết định của bạn.”

“Khi chúng ta nổ lực để trờ nên tốt đẹp hơn, mọi thứ xung quanh chúng ta cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

“Chỉ có một lí do khiến giấc mơ không thể thành hiện thực: đó là nỗi sợ thất bại.”

“Những thứ xảy ra một lần sẽ không lặp lại lần nữa. Nhưng những thứ xảy ra lần thứ hai chắc chắn sẽ có lần thứ ba.”

“Con người chúng ta có hai vấn đề lớn: thứ nhất là biết khi nào phải bắt đầu, thứ hai là biết khi nào phải dừng lại.”

“Nhưng nhà luyện kim đan không quan tâm mấy đến những điều ấy. Ông đã từng thấy nhiều người đến rồi đi, trong khi ốc đảo và sa mạc vẫn là ốc đảo và sa mạc. Ông đã thấy vua chúa và kẻ ăn xin đi qua biển cát này, cái biển cát thường xuyên thay hình đổi dạng vì gió thổi nhưng vẫn mãi mãi là biển cát mà ông đã biết từ thuở nhỏ. Tuy vậy, tự đáy lòng mình, ông không thể không cảm thấy vui trước hạnh phúc của mỗi người lữ khách, sau bao ngày chỉ có cát vàng với trời xanh nay được thấy chà là xanh tươi hiện ra trước mắt. ‘Có thể Thượng đế tạo ra sa mạc chỉ để cho con người biết quý trọng cây chà là,’ ông nghĩ.”

“Nếu bất chợt mình biến thành một kẻ hung ác, giết hết con này đến con khác thì chắc khi cả lũ chết gần hết rồi chúng mới biết. Vì chúng mù quáng tin vào mình, chứ không còn tin ở bản năng của chúng nữa. Chỉ bởi mình là kẻ dẫn chúng đến những đồng cỏ xanh và nguồn nước mát.”

“Chúng không nhận ra rằng ngày này chúng đi đường mới. Chúng không biết đồng cỏ khác nhau và bốn mùa thay đổi, vì chúng chỉ lo mỗi chuyện ăn và uống. Nhưng biết đâu con người cũng y như thế.”

“Nghĩa là khi ăn tôi không làm gì khác hơn là ăn. Khi chạy tôi không làm gì khác ngoài chạy. Rồi nếu có phải đánh nhau thì cái ngày tôi chết cũng đẹp như mọi ngày khác. Tôi không sống trong quá khứ hay tương lai. Tôi chỉ có hiện tại và quan tâm tới hiện tại. Nếu ta lúc nào cũng ở trong hiện tại được thì ta là người hạnh phúc. Như thế ta thấy rằng sa mạc này vẫn đang sống, rằng bầu trời vẫn đầy sao và người ta đánh nhau vì đó là đặc trưng của con người. Như thế cuộc đời sẽ thành một ngày hội lớn, một buổi lễ lớn vì đời bao giờ cũng chỉ là khoảnh khắc ta hiện đang sống.”

Nhà luyện kim đan cầm lấy quyển sách mà một người trong đoàn lữ hành mang theo. Quyển sách đã cũ và long gáy nhưng ông vẫn đọc được tên tác giả: Oscar Wilde. Mở ra đọc, ông thấy có một câu chuyện về hoa thủy tiên. Dĩ nhiên, ông không lạ gì truyền thuyết về chàng Narziss xinh trai, ngày ngày soi mặt trên hồ nước để tự chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Chàng say mê chính mình đến nỗi một ngày kia nghiêng quá đà, ngã xuống hồ và chết đuối. Thế là từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp, mang tên chàng Narziss nọ. Nhưng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện như thế mà kể rằng sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rừng hiện ra, thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt.

“Vì sao em khóc?” – các nàng tiên hỏi.

“Vì em thương tiếc chàng Narziss”, hồ nước đáp.

“Phải rồi. Các chị chẳng ngạc nhiên tí nào. Và tuy tất cả chúng ta đều theo đuổi chàng nhưng chỉ mình em được chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt vời ấy”.

“Chàng xinh trai đến thế ư?”, hồ nước ngơ ngác hỏi.

“Còn ai biết điều này rõ hơn là em chứ?” – các nàng tiên ngạc nhiên – “ngày nào mà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ”.

Nghe thế, hồ nước im lăng hồi lâu rồi mới đáp: “Đúng là em khóc chàng Narziss, nhưng em chưa bao giờ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế. Em khóc chàng vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồ thì em mới thấy được sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”.

“Quả là một câu chuyện tuyệt vời”, nhà luyện kim đan nói.

1

Khi cậu chăn cừu Santiago xua được đàn cừu về đến ngôi nhà thờ cổ và hoang phế thì trời đã sẩm tối. Ngôi nhà thờ này đã bị sập mái từ khá lâu rồi và nơi xưa kia là phòng thay áo lễ nay sừng sững một cây dâu tằm to tướng. Cậu quyết định ngủ qua đêm tại đấy. Thế là cậu lùa lũ cừu qua khung cửa đã hư hại rồi chắn lại bằng vài thanh gỗ để đêm đến lũ vật khỏi chui ra. Tuy vùng này không có chó sói nhưng đã có đêm một con cừu chui ra ngoài khiến hôm sau cậu mất cả ngày đi tìm. Rồi cậu trải áo khoác trên nền đất, ngả lưng và dùng quyển sách đang dọc dở làm gối. Trước khi ngủ, cậu tự nhủ sau này phải tìm những sách dày hơn để vừa có thể đọc được lâu, vừa có thể dùng làm gối tốt hơn. Khi cậu thức giấc thì trời còn tối mịt. Nhìn lên trời cao, cậu thấy sao lấp lánh giữa những xà ngang. “Mình còn muốn ngủ tiếp mà”, cậu thầm nghĩ. Cậu lại vừa mơ giấc mơ y hệt cách đây một tuần và lần này cũng thức giấc giữa cơn mơ. Cậu ngồi dậy, uống một hớp vang rồi dùng loại gậy của người chăn cừu đánh thức từng con một. Càng ngày cậu càng có cảm tưởng là lũ vật cùng thức dậy một lượt với mình như thể có một sự hòa điệu thần bí giữa đời cậu và những con vật từ hai năm nay đi theo cậu, nay đây mai đó, tìm thức ăn và nước uống. “Chúng đã quá quen với mình nên biết luôn cả giờ giấc của mình”, cậu nghĩ. Nhưng sau một lúc suy ngẫm cậu lại thấy có thể ngược lại lắm, rằng cậu đã quen với giờ giấc của bầy cừu. Một vài con chưa chịu dậy ngay. Cậu lấy gậy đánh thức, gọi tên từng con một. Cậu luôn luôn có cảm tưởng lũ cừu hiểu biết những gì mình nói. Cho nên đôi lúc cậu đọc cho chúng nghe vài đoạn trong những quyển sách mà cậu đặc biệt thích, hoặc cậu triết lí về cuộc sống đơn độc và niềm vui của người chăn cừu, hay là bình phẩm về những tin mới biết được nơi những thành phố câu thường đi qua. Nhưng từ hai ngày nay cậu hầu như chỉ nói về một đề tài: cô con gái của một nhà buôn ở cái thành phố nhỏ mà bốn ngày nữa cậu và lũ cừu sẽ đến. Năm ngoái là lần đầu tiên cậu đến nhà người lái buôn này, chủ một cửa hàng vải vóc. Ông ta đói phải xén lông cừu ngay trước cửa hàng để khỏi bị lọc lừa. Lần đó một người quen đã giới thiệu với cậu cửa hàng này và giờ đây cậu lại dẫn bầy cừu đến đó.

2

“Tôi muốn bán lông cừu”, lần đó cậu đã nói với ông nhà buôn kia như thế. Cửa tiệm đang đầy khách hàng nên ông ta yêu cầu chàng chăn cừu đợi đến xế trưa. Thế là cậu ngồi ngay xuống lề đường trước cửa hiệu, lôi trong bị ra một quyển sách. “Mình không biết là chăn cừu mà cũng đọc được sách đấy”, một giọng con gái cất lên ngay cạnh cậu. Đúng là một cô gái đất Andalusia (Andalusia: vùng phía nam Tây Ban Nha, sát Đại Tây Dương và Địa Trung Hải), với mái tóc đen dài và đôi mắt phảng phất nét người Mauren (Người Mauren (tiếng Anh: Moor): một sắc dân du mục ở Bắc Phi, đã đô hộ Tây Ban Nha từ thế kỉ VIII đến thế kỉ XV) xâm lược xưa kia. “Bởi vì giống cừu còn dạy tôi biết được nhiều điều hơn là sách vở”, cậu đáp. Hai người trò chuyện tíu tít suốt hơn hai tiếng. Cô gái cho biết mình là con người chủ tiệm kia và kể về cuộc sống đơn điệu, ngày nào như ngày nấy ở đó. Về phần mình, cậu chăn cừu kể về phong cảnh vùng Andalusia và về những tin mới lạ ở những nơi cậu đã đi qua. Cậu lấy làm vui sướng vì có người lắng nghe chuyện mình. “Anh học đọc sách như thế nào?”, cô muốn biết. “Trong trường học, như mọi người khác”, cậu đáp. “Nhưng nếu anh đọc sách được thì sao anh chỉ thành một người chăn cừu bình thường thôi?”. Cậu bối rối vì tin chắc rằng cô sẽ không hiểu nổi cậu. Để tránh né trả lời, cậu tiếp tục kể về hành trình của mình và đôi mắt nhỏ phảng phất mắt người Mauren của cô gái khi tròn xoe, lúc nheo lại vì kinh ngạc. Thời gian trôi qua, còn cậu thầm ước ngày hôm ấy đừng bao giờ chấm dứt, hoặc là bố cô cứ tiếp tục để cậu chờ thêm ba ngày nữa. Cậu thấy một cảm giác khác lạ chưa từng biết đến: đó là mơ ước được sống ổn định một nơi. Có cô gái này bên cạnh thì chẳng còn ngày nào là nhàm chán nữa. Nhưng rồi ông nhà buôn đến, bảo xén cho lông bốn con cừu, trả tiền ngay rồi bảo cậu sang năm trở lại.

3

Bây giờ chỉ còn có bốn ngày đường nữa là đến thành phố kia. Cậu nao nức nhưng lòng lại bồn chồn: biết đâu cô gái đã quên cậu lâu rồi. Thiếu gì người chăn cừu đi qua đấy để bán lông cừu. “Chẳng cần”, cậu nói to với bầy cừu, “bề gì tao cũng quen khối con gái ở bao thành phố khác”. Nhưng trong thâm tâm cậu biết mình không thể chẳng cần, vì rằng bất cứ người chăn cừu, người thủy thủ hay người khách thương nay đây mai đó nào cũng có ở đâu đó một kẻ khiến cho họ quên mất thú vui được tự do giang hồ đi cùng trời cuối đất.

4

Trời hửng sáng. Cậu chăn cừu lùa lũ vật đi về hướng mặt trời mọc. ‘Loài vật chẳng bao giờ phải tự quyết định về bất cứ chuyện gì’, cậu nghĩ. ‘Có lẽ vì vậy mà chúng quấn quýt với mình’. Nhu cầu duy nhất của lũ cừu là ăn và uống. Bao lâu còn dẫn chúng đến được những đồng cỏ mượt mà của vùng Andalusia thì chúng vẫn mãi là những người bạn thân thiết, dù cho một ngày như mọi ngày với những giờ tẻ nhạt trôi qua từ lúc hừng đông đến khi mặt trời lặn, dù cho cúng không hề đọc một quyển sách trong cuộc sống ngắn ngủi và không bao giờ hiểu được tiếng người ta kháo nhau về những chuyện mới lạ ở nơi này nơi nọ. Được cho ăn và cho uống là chúng hài lòng. Với chúng thì thế là đủ. Đổi lại, chúng là những người bạn đồng hành đem lại niềm vui, cống hiến nhiều len và thỉnh thoảng cả thịt nữa. ‘Nếu bất chợt mình biến thành một kẻ hung ác, giết hết con này đến con khác thì chắc khi cả lũ chết gần hết rồi chúng mới biết’, cậu thầm nghĩ. ‘Vì chúng mù quáng tin vào mình, chứ không còn tin ở bản năng của chúng nữa. Chỉ bởi vì mình là kẻ dẫn chúng đến những đồng cỏ xanh và nguồn nước mát.’ Cậu chợt ngạc nhiên trước những suy nghĩ này của chính mình. Có lẽ ngôi nhà thờ cổ này cùng với cây dâu tằm bị ma ám rồi chăng. Dù sao đi nữa thì cũng tại hai thứ này mà cậu mơ giấc mơ kia thêm lần thứ hai và vô cớ tức bực với những người bạn đồng hành trung thành của mình.Cậu uống một ngum vang còn lại của chiều hôm trước và kéo áo khoác sát mình hơn. Cậu biết chỉ ít giờ nữa, khi mặt trời đứng bóng thì sẽ quá nóng, không lùa cừu đi trên đồng cỏ được nữa. Lúc đó cả nước Tây Ban Nha sẽ ngủ giấc trưa hè. Nóng tới tận chiều, thế mà cậu vẫn phải tha theo người chiếc áo khoác. Nhưng mỗi khi sắp càu nhàu về cái áo nặng như cùm kia thì cậu lai thấy biết ơn nó vì nhờ nó mà sáng ra cậu không bị rét run người. ‘Mình luôn luôn phải phòng khi thời tiết giở chứng bất thường’, cậu nghĩ và thấy sung sướng có cái áo khoác nặng. Cái áo, cũng như cuộc đời cậu, có ý nghĩa của nó. Sau hai năm rong ruổi, cậu biết tường tận mọi thành phố vùng Andalusia và cả mục đích của đời mình, đó là: đi du hành. Cậu định lần này sẽ giải thích cho cô gái biết vì sao mà cậu, một gã chăn cừu bình thường, lại biết đọc. Cho tới năm mười sáu tuổi cậu còn theo học trong một chủng viện. Cha mẹ cậu mong cậu sẽ trở thành linh mục; được như thế thì mọi gia đình nông dân bình thường như gia đình cậu sẽ rất tự hào. Vì chính những người nông dân này đến nay cũng chỉ sống nhờ ăn và uống, chẳng khác gì bầy cừu của cậu. Thế là cậu được học tiếng Latinh, tiếng Tây Ban Nha và thần học. Nhưng từ nhỏ cậu đã mơ ước đi cùng khắp thế giới bao la và điều này đối với cậu quan trọng hơn là biết về Chúa và tội lỗi của loài người. Rồi vào một buổi xế trưa, nhân dịp về nhà thăm cha mẹ, cậu thu hết can đảm nói với bố rằng mình không muốn trở thành linh mục, mà muốn được đi đây đó.

5

“Từ bốn phường trời thiên hạ đã đến nơi đây rồi, con ạ”, lần ấy bố cậu nói. “Họ đến để tìm sự mới lạ, nhưng rồi thì họ vẫn mãi là chính họ. Họ leo lên đồi để xem thành quách rồi cho rằng quá khứ hay ho hơn hiện tại. Dù tóc họ vàng hay da họ ngăm, nói chung họ cũng giống như dân thành phố này cả thôi”. “Nhưng con chưa biết các thành quách ở đất nước họ”, cậu đáp. “Khi đã quen phong thổ và phụ nữ vùng này rồi thì những người đàn ông nọ nói rằng họ muốn vĩnh viễn ở lại đây”, ông bố nói tiếp. “Con cũng rất muốn biết về phụ nữ và đất nước của họ”, cậu thú nhận. “Vì thật ra họ có hề ở lại đây mãi đâu”. “Họ thừa tiền, thừa bạc con ạ”, ông bố đáp. “Còn vùng mình chỉ có người chăn cừu mới phải nay đây mai đó thôi”. “Thế thì con sẽ làm kẻ chăn cừu”. Ông bố không nói gì nữa cả. Hôm sau ông cho cậu một túi tiền đựng ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha. “Bố tình cờ tìm thấy trong ruộng nhà ta cách đây lâu rồi. Lẽ ra là tiền để cho con được nhận vào nhà thờ đấy. Con lấy mà mua một đàn cừu, rồi đi khắp nơi khắp chốn cho đến khi con hiểu ra rằng làng mạc, thành quách vùng mình tuyệt vời nhất, phụ nữ vùng mình xinh đẹp nhất.” Rồi ông ban phúc chúc lành cho cậu. Cậu đọc thấy trong mắt bố cũng chính niềm mơ ước được phiêu du. Nó vẫn sống mãi trong ông sau hàng chục năm tìm cách lãng quên qua những lo toan sao cho có cái ăn, cái uống hằng ngày và một chốn nương thân.

6

Chân trời đỏ ối, mặt trời dần lên. Cậu chăn cừu nhớ đến lần chuyện trò với bố và cảm thấy sung sướng; từ đó đến nay cậu đã qua nhiều thành quách và quen biết nhiều phụ nữ nhưng không có ai giống như cô gái cậu sẽ gặp lại trong ít ngày tới. Cậu có cái áo khoác, một quyển sách mà cậu có thể đổi lấy một quyển khác và một đàn cừu. Nhưng cái chính là mỗi ngày cậu đều thực hiện được ước mơ của mình: đi khắp đó đây. Khi nào chán vùng Andalusia bao la, cậu có thể bán bầy cừu để trở thành thủy thủ. Rồi khi chán biển cả, cậu có thể thăm thú mọi thành phố, làm quen với bao phụ nữ và thử mọi phương cách để đạt hạnh phúc. “Mình thật không hiểu nổi làm sao người ta có thể tìm thấy Chúa trong lớp học cho chúng sinh được”, cậu nghĩ trong lúc ngắm nhìn mặt trời lên. Vì cậu luôn tìm những con đường mới để đi nếu điều kiện cho phép, nên dù đã nhiều lần qua lại vùng này nhưng trước đây cậu chưa từng vào ngôi nhà thờ hoang tàn nọ. Thế giới bao la vô cùng tận; giả thử cứ để cho bầy cừu dẫn đi thì chắc hẳn cậu sẽ còn phát hiện được nhiều điều hay ho nữa. “Chúng không nhận ra rằng ngày ngày chúng đi đường mới. Chúng không biết đồng cỏ khác nhau và bốn mùa thay đổi, vì chúng chỉ lo có mỗi chuyện ăn và uống. Nhưng biết đâu con người cũng y như thế”, cậu nghĩ. “Ngay chính mình cũng không nghĩ đến cô gái nào khác từ khi quen con gái chủ tiệm vải nọ.” Cậu nhìn trời và áng chừng sẽ đến Tarifa trước giữa trưa. Ở đấy cậu có thể đổi quyển sách lấy quyển dầy hơn, mua đầy bình rượu vang, cạo râu, cắt tóc. Cậu định chuẩn bị cho bảnh để đi gặp cô gái chứ không muốn thắc mắc rằng biết đâu một gã chăn cừu khác với một bầy cừu lớn hơn đã đến đó trước cậu và hỏi cưới nàng rồi. “Chỉ khi nào có khả năng thực hiện được giấc mơ thì cuộc sống mới đáng sống”, cậu cân nhắc trong lúc nhìn trời lần nữa và rảo bước. Cậu chợt nhớ ra rằng ở Tarifa có một bà già giải đoán được mộng mị. Mà tối hôm qua cậu lại mơ y như lần trước.

……

Trên đây là các trích dẫn, trích đoạn trong sách Nhà Giả Kim – Paulo Coelho. Nếu các bạn thấy hay và hữu ích thì đừng quên mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản nhé!

Tại sao Santiago lại lau sách những cái bình trong cửa hàng pha lê

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!