Trình bày suy nghĩ của anh chỉ về cách làm thế nào để sống cho hiện tại
Viết đoạn văn nghị luận xã hội : Hiện tại là tất cả những gì chúng ta đang có
Viết đoạn văn nghị luận xã hội : Hiện tại là tất cả những gì chúng ta đang có
Viết đoạn văn NLXH 200 từ trình bày suy nghĩ của anh/ chị về ý kiến sau : “Hiện tại là tất cả những gì chúng ta đang có”Đoạn văn mẫu tham khảo :Thước đo sự bình an tinh thần và hiệu quả cá nhân được thể hiện ở khả năng sống trong hiện tại của chúng ta. Từ quan điểm trên, chúng ta nhận thấy chìa khóa của hạnh phúc chính là tập trung sống cho hiện tại. Sống nghĩa là tận hưởng niềm vui trong cả hành trình chứ khổng phải chỉ là khi đến dích, chuẩn bị cho một kế hoạch hạnh phúc ở tương lai. Khi sống trong hiện tại, chúng ta xua đuổi sự sợ hãi và lo lắng cho tương lai, hành động mà không sợ hậu quả, cống hiến hết mình mà không lo lắng có được tưởng thưởng xứng đáng hay không. Sống trong hiện tại để thấy những gi ta đang có trớ nên quý giá hơn, những diều mình đang làm có ý nghĩa hơn. Do vậy, ta cần phê phán những người lấy hiện tại để ngụy biện cho việc sống cuồng, sống vội và cả những cá nhân phủ nhận quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Mỗi người cần sống trọn trong thực tại nhưng phải trân trọng quá khứ, xem nó như những bài học kinh nghiệm giá trị; đồng thời hoạch định những điều cần làm để chuẩn bị cho một tương lai tốt hơn. Thầy Phan Danh Hiếu, Nguyễn Phước Bảo Khôi ( chủ biên ) Xem thêm : Bộ đề Nghị luận xã hội 200 chữ : Nghị luận xã hộiBài viết gợi ý:Trong cuộc đời mỗi con người chúng ta, có mấy ai chịu ngồi lại để giải quyết câu hỏi: Sống để làm gì? Người ta luôn tránh xa câu hỏi này như một căn bệnh dịch, thế nhưng căn bệnh này không buông tha cho bất kì ai, và cái gì đến cũng sẽ đến... Tất cả chúng ta luôn chạy theo những ảo ảnh để rồi kết thúc cuộc đời mình trong một sự rỗng tuếch và vô vị. Cho nên ngay tại ngày hôm nay ta muốn chấm dứt ra khỏi từ điển của mình một quan niệm: Đời là bể khổ. Nietzsche-một trong những người sáng lập ra triết học hiện sinh đã thốt lên: "Đối với các nhà tư tưởng của chúng ta, điều kì lạ là vấn đề thúc bách nhất không ai chịu giải quyết: công việc của họ có ích lợi gì... và cho mục đích gì?"
Nhưng thi thoảng ta nên tự hỏi: "TA ĐANG THEO ĐUỔI CÁI GÌ? TA SỐNG VÌ CÁI GÌ?" . Chúng ta thấy con người đang được đào tạo theo phương pháp lĩnh hội những cảm xúc vốn dĩ không phải là của mình, ta học cách "hoà đồng với mọi người", "giống như người khác", "thân thiện"... Nếu anh không mỉm cười thì anh sẽ bị đánh giá là kẻ thiếu tính cởi mở, mất lịch sự, do đó anh phải học cách lịch sự nếu như anh muốn bán được những dịch vụ của mình, dù cho anh có là bồi bàn, người bán hàng hay y bác sĩ...
Vì đã thoát khỏi những hình thái đe doạ trực tiếp và bên ngoài như trước kia, cho nên con người thường không nhận thấy rằng mình đã trở thành nạn nhân của một loại uy quyền mới. Chúng ta đã bị biến thành cái máy sống trong ảo tưởng của cái được gọi là "tự do", tất cả mọi người đều sống trong một thế giới mà ở đó không thể nào cảm nhận được những mối liên hệ đích thực-mối liên hệ giữa con người với con người. Mọi người và mọi công việc cho dù đó có là anh bán báo, chị viên chức, người học sinh... thì vào bất kể giờ phút nào họ cũng phải đóng một vở kịch, nhất cử nhất động đều chỉ để diễn cho người khác xem. Lúc này cái gọi là ý thức về "trách nhiệm" như ta đã thấy đang tràn ngập trong đời sống của con người hiện đại, thật ra nó bị méo mó một cách khủng khiếp bởi sự dồn nén của xã hội, "lương tâm" là một người chủ ác nghiệt do chính con người tự quàng vào bản thân mình, nó thúc đẩy con người hành động theo những ý muốn và mục tiêu mà họ tưởng là của chính mình, trong khi thực tế thì nó là sự tiếp thu từ những đòi hỏi của xã hội bên ngoài.
Thế nhưng khi những câu hỏi này được đặt ra thì nó thật khủng khiếp, bởi vì nó đã phủ nhận toàn bộ mọi hoạt động sống của con người. Thế nên những con người bình thường có xu hướng rủ bỏ càng sớm càng tốt những suy nghĩ phiền hà này, họ thấy mình bị làm phiền bởi những câu hỏi đó, họ cảm thấy mệt mỏi hay chán chường vì nó quá khủng khiếp đối với họ, họ tìm cách che đậy những suy nghĩ về vấn đề ý nghĩa của hành động bởi những thói quen trong hoạt động hàng ngày, bởi niềm vui mà còn người tìm thấy trong các mối quan hệ riêng tư hay quan hệ xã hội, bởi thành công trong công việc, bởi bất kì những trò tiêu khiến nào, bởi việc "tận hưởng niềm vui", "tạo ra các mối quan hệ", "đi đây đi đó"...
Quỉ Lệ-nhân vật chính nhìn Chu Nhất Tiên chợt hỏi: "Tiền bối thử nói xem, những người dân vô tội bị chết oan ấy, ai chẳng phải là những con người như chúng ta, ai chẳng đang sống một cách yên lành? Không phải là toàn bộ, nhưng chí ít là chín chín trong một trăm người vốn dĩ đều chẳng làm hại người hay súc vật, nhưng tại sao họ lại chịu đựng những tai hoạ tai bay vạ gió".
Vẻ mặt Quỉ Lệ có nét hoang mang, hắn chầm chậm lắc đầu: "Ta không mong muốn vượt lên trên chúng sinh, ta cũng không có lòng từ bi phổ độ, ta tuy tu đạo nhưng cũng không có chút quan tâm đến trường sinh bất tử".
|