Trai hư si Tình Cô Vợ Bỏ Trốn của tổng tài



Tác giả: Thiên Cầm

Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương Cuối


Đỗ Vân Phi nhìn Tô Lâm Lâm đứng ở cửa, có chút mất tự nhiên để cô vào trong nhà, anh đương nhiên biết cô tại sao tới, bởi vì anh không phải kẻ ngu si, Tô Lâm Lâm yêu anh sâu đậm như vậy anh không có khả năng không cảm thấy.

"Vân Phi, Tử Hàn đối với anh như thế, vì sao anh vẫn còn không ra buông cậu ấy ra?" Tô Lâm Lâm đi thẳng vào vấn đề hỏi, Lâm Tử Hàn làm ra loại chuyện này với anh, anh lại giống người vô sự, mang theo cô và Tiểu Thư Tuyết cùng đi ra ngoài chơi như xưa, người bình thường đều không có khả năng khoan dung đến như vậy?

"Bởi vì anh thực sự rất yêu cô ấy" Đối với chất vấn của cô, Đỗ Vân Phi chỉ cười khổ.

"Dù cho yêu cậu ấy, cũng không nên để mình bị cậu ấy thương tổn như thế chứ?" Tô Lâm Lâm chạy đến trước mặt anh, hai tay nắm lấy cánh tay anh nghiêm mặt nhìn anh.

Đỗ Vân Phi hơi tránh tay cô: "Lâm Lâm, anh biết mình đang làm cái gì"

"Nhưng mà em nhìn thấy anh bị đùa bỡn như vậy, trong lòng em khó chịu!" Tô Lâm Lâm khẽ nói, trên mặt Đỗ Vân Phi hiện lên một tia kinh ngạc, anh kinh ngạc không phải cô thích anh, mà là, cô cuối cùng nói ra tình cảm của mình với anh.

Bản thân Tô Lâm Lâm cũng sửng sốt, nhiều năm như vậy cũng không dám lộ tình cảm ra ngoài, ngày hôm nay lại nhất thời kích động chạy đến đây, còn chính miệng nói ra lời như thế với anh!Nếu cũng đã nói trắng ra, như vậy cô có đúng là có thể quang minh chính đại mà yêu anh, quan tâm hay anh không? Không cần giống như trước len lén mà nhìn anh vui vẻ hoặc là thương tâm như vậy.

"Không sai, Vân Phi, em chính là yêu anh, so với anh yêu Tử Hàn yêu còn sâu đậm hơn…" Cô thâm tình nhìn anh cúi đầu mở miệng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Chân tình của cô khiến Đỗ Vân Phi có chút luống cuống, áy náy né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô, nói: "Lâm Lâm, em đã biết, anh yêu chính là Tử Hàn"

"Nhưng mà Tử Hàn cậu ấy không thích anh mà, cô ấy từ chối anh!"

"Đây là ngoài ý muốn!" Đỗ Vân Phi hổn hển đề cao âm lượng: "Nếu như không phải Lãnh Phong xuất hiện, anh và Tử Hàn đã là vợ chồng!" Nhắc tới Lãnh Phong, anh lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đem anh thu vào lưới pháp luật.

Tô Lâm Lâm học anh đề cao âm lượng, nói: "Anh đừng ở chỗ này lừa mình dối người, Lâm Tử Hàn bây giờ trở về, nhưng mà cậu ấy cũng không đồng ý làm vợ của anh, cậu ấy căn bản là yêu người đàn ông đã cướp dâu kia!"

Tử Hàn yêu Lãnh Phong, anh đương nhiên biết, có lẽ anh nói như thế này thật là đang lừa mình dối người thôi, khi cha sứ hỏi Lâm Tử Hàn có đồng ý lấy anh hay không, sự do dự của Lâm Tử Hàn cũng đã thật sâu làm tim của anh đau đớn.Cô đồng ý lời cầu hôn của anh, vốn là bởi vì hành động theo cảm tình mới đồng ý.

"Em cho rằng trái tim anh nên làm cái gì bây giờ đây?" Anh buồn bã nhìn cô.

Tô Lâm Lâm kéo tay anh, thật thà nói: "Quên cậu ấy! Cậu ấy căn bản là không hiểu phải quan tâm anh, không hiểu phải lo lắng cảm thụ của anh không phải sao?"

Quên? Nói dễ vậy sao, yêu sâu đậm một người, nói quên là có thể quên được sao?

"Vân Phi, em khuyên anh như vậy, cũng không phải vì mình, thật sự là bởi vì nhắc tới cách làm của Lâm Tử Hàn thật là khiến cho trái tim người ta băng giá, thay anh cảm thấy khổ sở"

"Anh biết" Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay cô: "Cám ơn sự quan tâm của em, em yên tâm đi, anh tự biết làm thế nào".

Người bình thường đều nghe được ra anh đây là đang nói cho có lệ, Tô Lâm Lâm buồn bã rũ tay xuống, xoay người đi ra ngoài, cô cảm thấy bản thân có điểm quá mức đa tình, người ta căn bản là không yêu mình![[ ---. ------ ]]

"Ngôi sao thiên thần…" Lâm Tử Hàn một đường mặc niệm đi qua phòng làm việc của Lãnh Phong, trên tay của anh thật sự có tư liệu về Ngôi sao thiên thần sao? Mặc kệ, đi tìm rồi nói, đi tiếp, cô bước nhanh hơn.

Dưới mọi tình huống, Lãnh Phong đều là không cho cô tới gần phòng làm việc, nhưng cô là người trời sinh lòng hiếu kỳ lớn, càng không cho cô đi chỗ nào cô càng thích đi.

Đi thông qua hành lang thư phòng chỉ có mấy đèn tường là sáng lên, một mảnh mờ mịt, đã muộn thế này, anh hẳn là không có ở bên trong thôi? Lâm Tử Hàn đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói đạm mạc của một người: "Lâm tiểu thư! Cô đang làm cái gì?!"

Lâm Tử Hàn bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy A Nghị mặt không chút thay đổi nhìn mình chằm chằm, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của anh ta dọa người.

"Ực…" Lâm Tử Hàn xấu hổ cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên mở miệng nói: "Tôi… Tôi chuẩn bị đi tìm Phong ca tán gẫu nói chuyện phiếm"

Mặt A Nghị vẫn không chút thay đổi như cũ mà nhìn chằm chằm cô, cũng không mở miệng nói, Lâm Tử Hàn bị anh nhìn trong lòng sợ hãi, lần thứ hai cười gượng hai tiếng mở miệng nói: "Anh Nghị, nếu không thì chúng ta nói chuyện phiếm đi"

Khóe miệng A Nghị giật giật, lạnh lùng nói: "Hai người từ từ mà trò chuyện, tôi về trước đi ngủ" Nói xong xoay người rời đi.

"Đi thong thả…" Lâm Tử Hàn h giương giọng nói với cái bóng của an, đưa tay vỗ vỗ trái tim bị anh dọa cho sợ hãi, nặng nề thở hắt ra.

Đã muộn thế này anh ta sao lại đây? Lòng Lâm Tử Hàn sinh nghi, nâng bước tiếp tục đi đến phòng cuối cùng.Ánh đèn lờ mờ tràn ra từ trong thư phòng, bắn ra hành lang gấp khúc, hóa ra Lãnh Phong còn đang ở thư phòng! Lâm Tử Hàn luồn đầu nhỏ vào khe cửa, một chút liền tiếp xúc ánh mắt cười như không cười của Lãnh Phong.

Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh nhanh như vậy thì phát hiện ra mình, không thể làm gì khác hơn là thoải mái đứng thẳng người, hi hi cười nói: "Phong ca, đã muộn thế này còn không ngủ, em mang cà phê tới cho anh"

Lãnh Phong liếc mắt nhìn hai tay trống rỗng của cô, cau mày nói: "Cà phê đâu?"

"Cà phê?" Lâm Tử Hàn nhìn tay trống không của mình, giả vờ nghi hoặc nói: "Kỳ quái, vừa nãy rõ ràng ở trên nha! A… , nhất định là quên ở phòng bếp, em sẽ đi bưng đến ngay bây giờ " Nói xong xoay người muốn chạy trốn.

Đánh giá: 7.3/10 từ 155 lượt

Converter: ngocquynh520
Edit: Su_ri
Thể loại: ngôn tình hiện đại, ngược sủng.Bởi vì cha mẹ chia tay cho nên Kiều Minh Hạ lại theo mẹ tái giá, ngày đầu tiên bước vào cửa thì cô đã phải chịu khổ bởi người anh trai mới ghét bỏ cô.Lúc nào anh ta cũng chỉ coi thường ý tốt của cô mà còn chê cười, hơn nữa còn đe dọa cô.Đối mặt với sự lạnh lùng của anh ta, cô quyết định nhẫn nại thuyết phục.Nào có thể biết được, tên đàn ông tồi tệ này lại tổn hại đến luân lý đạo đức.Chẳng những cường hôn cô, còn bắt cô trở thành người phụ nữ của anh ta.Tịch Mộc Thức Minh anh dám thề: cho đến bây giờ cô không phải em gái của anh.Mẹ anh vì uất ức mà chết, làm sao anh có thể tiếp nhận hai mẹ con bọn họ.Mà đứa con gái riêng kia lại muốn dùng sự ôn nhu dịu dàng tới cứu gia tộc hắc đạo bọn họ.Nực cười! Con gái của hồ ly tinh sao có thể là thiên sứ chứ!Vậy mà, sự đơn thuần, thiện lương của cô lai khiến anh có chút động lòng……

Không thể! Đối với bọn người xâm nhập này, anh tuyệt đối không thể mềm lòng…