Tóm tắt truyện mười năm yêu anh nhất

Tác giả: Vô Nghi Ninh Tử

Editor: Mèo Xù (wordpress)

Số chương: 81 + 5PN

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trước ngược thụ sau ngược công, buông thả tra công x ôn hoà quạnh quẽ thụ, BE.

Cp chính: Tưởng Văn Húc x Hạ Tri Tư

Nv phụ: Ngải Tử Du, Thẩm Tuý

Văn án:

Xưa nay người phải rời đi, đều là người cuối cùng cúi đầu khom lưng dọn dẹp mảnh bát vỡ rơi đầy đất. Còn lúc thực sự muốn đi, chỉ chọn một chiều trời trong nắng ấm, mặc lấy chiếc áo khoác thường mặc nhất, ra cửa, không quay về nữa.Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc là không khí, là nước, lúc tuỳ hứng phung phí không cảm thấy tiếc nuối, đến một ngày thật sự mất đi mới hối hận thì đã muộn."Nơi em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung."

Nhận xét/spoil:

Đây là lần đầu tiên, và chắc cũng là lần cuối cùng mình đọc truyện có tag BE. Quan điểm mình trước giờ khi đọc truyện là: hai anh ngược sao cũng được, có thể ngược từ đầu đến (gần) cuối cũng không sao, chỉ cần ngược một cách hợp lý và HE là được. Tag trước ngược thụ sau ngược công thật ra cũng không đúng lắm. Vì nửa đoạn đầu tác giả chủ yếu tập trung vào nội tâm của Hạ Tri Thư nên ngược thụ là đúng. Nửa đoạn sau miêu tả nội tâm anh công, cũng khá ngược. Nhưng mình vẫn cảm thấy thụ bị ngược từ đầu đến cuối truyện. Đọc truyện này chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng và đau lòng. Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc quen nhau 14 năm, cùng nhau đi qua thời cấp 3 tươi đẹp, khoảng thời gian cực khổ nhất cũng không rời. Nhưng khi Tưởng Văn Húc có được tất cả, có địa vị, có sự nghiệp, có một người luôn đợi mình ở nhà, thì anh cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt. Anh liền tìm một vài thú vui trong cuộc sống. Chẳng hạn như bao dưỡng tiểu tình nhân bên ngoài.Hạ Tri Thư không phải không biết, chỉ là cậu chọn cách nhẫn nhịn. Mà một lần nhẫn nhịn liền nhịn suốt 4 năm. Đến khi cậu phát bệnh.Bác sĩ điều trị cho cậu là Ngải Tử Du, cũng là người đã vô tình bước vào cuộc sống của cậu một thời gian ngắn, liền cả đời không cách nào thoát ra.Khi Hạ Tri Tư bị người mình yêu thờ ơ lạnh nhạt, luôn lấy lý do công tác để cùng tình nhân nhỏ hẹn hò, thì người bên cạnh cậu chỉ có bác sĩ Ngải. Tình cảm Ngải Tử Du dành cho cậu nhiều đến nổi có thể chống lại anh trai của mình, có thể từ bỏ công việc, có thể bất chấp ở bên cạnh cậu mặc dù biết trái tim cậu sẽ không bao giờ thuộc về mình. Nhưng tình cảm của anh có nhiều đến đâu thì vẫn không thể so sánh với hơn 10 năm bên nhau của Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc. Tưởng Văn Húc yêu Hạ Tri Thư là sự thật, tình yêu của anh dành cho cậu chưa bao giờ mất đi mà chỉ bị biến chất. Giới hạn của anh chính là cậu, anh chỉ muốn giữ cậu bên mình, người khác không thể nhìn thấy cũng không thể chạm tới.Cái sai của anh chính là nghĩ Hạ Tri Tư sẽ luôn ở đó đợi anh, sẽ không thể sống thiếu anh. Cái sai của cậu chính là luôn giữ mọi thứ trong lòng. Hạ Tri Thư không hề nhược, một khi đã quyết định điều gì liền không ai có thể thay đổi. Cậu chỉ có thói quen luôn hoài niệm quá khứ, dựa vào đó mà tiếp tục chịu đựng Tưởng Văn Húc lúc nóng lúc lạnh ngày qua ngày. Để đến khi giọt nước tràn ly thì mọi sự cố gắng đều trở nên vô nghĩa.Khi bắt đầu đọc truyện, mình chỉ mong đến đoạn ngược công, nhưng khi đến đoạn ngược công mình lại muốn có thể mau chóng đọc đến đoạn kết. Sau khi đọc hết 81 chương truyện liền có cảm giác nhẹ nhỏm, cũng không muốn đọc thêm phiên ngoại vì cảm thấy quá nặng nề. Mình không hối hận khi đọc bộ này nhưng chắc sẽ không đọc lại lần thứ hai. Sau bộ này mình cũng bắt đầu né những bộ đam có tag vườn trường vì sẽ không nhịn được nghĩ đến hai anh. Tình cảm hai người vốn đẹp như vậy nhưng cuối cùng vẫn tan tành.Bad Ending nhưng có lẽ cũng là Best Ending cho cả hai rồi. Kiểu như: em sống không vui vẻ anh cũng đừng mong có thể sống tốt.Mình có thể thông cảm cho hành động của Tưởng Văn Húc nhưng không thể tha thứ cho anh. Đi đến kết quả này cũng không thể hoàn toàn trách anh, mình cảm thấy 4/10 là lỗi của Hạ Tri Thư vì sự im lặng của mình. Mình chỉ tội anh nam phụ. Hạ Tri Thư biết kiếp này không thể yêu được ai khác ngoài Tưởng Văn Húc nên hẹn Ngải Tử Du kiếp sau.

Ngải Tử Du đau lòng khôn kể, nhưng e rằng anh nên hài lòng đi thôi. Người chịu khổ cả đời, không còn đường lui nữa mới có thể gửi gắm hy vọng vào kiếp sau hư ảo.

Kiếp này, kiếp sau.

Hứa hẹn?

Lời hứa là thế đó, tin hay không là tuỳ bạn, dù sao kết quả cũng đã vậy rồi, tội gì nhất định phải so đo với bản thân mình như vậy.

Đây là một trong những đoạn mình thích nhất. Khi một người đã đau khổ quá nhiều, không còn đường lui nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kiếp sau mà không ai chắc sẽ có thể gặp lại.

Cuốn tiểu thuyết tôi muốn viết đôi lời hôm nay có lẽ là “Mười năm yêu anh nhất”. Một cuốn tiểu thuyết hay, có lẽ không nhất thiết cần thứ gì triết lý cao xa thâm ảo, chạm đến tim người người đọc là đủ. Mặc kệ nội dung là gì, chạm đến tim người đọc là đủ.

Tôi đọc lại “Mười năm” ngay sau khi vừa kết thúc nó. Vừa đọc vừa khóc, mũi tắc lại, vừa đọc vừa há miệng thở, lần nào cũng vậy. Khóc nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng ngây ngất chẳng còn sức lực để làm gì nữa. Bạn tôi bảo đọc thứ gì khác đi, để mà dịu bớt. Ừ thì đúng vậy. Nhưng lúc nhớ lại vẫn thấy lòng mênh mang.

Đôi lúc tôi tự thấy mình vô tâm vô lo vô nghĩ. Có lúc lại thấy mình đa sầu đa cảm, tuyến lệ lại dễ dàng chịu kích thích, đã rơi là chẳng ngừng nổi.

“Mười năm” viết về sự thay đổi trong tình yêu, sự hi sinh trong tình yêu và sự trả giá trong tình yêu. Tưởng Văn Húc và Hạ Tri Thu yêu nhau từ những năm cấp 3 trong sáng ngây ngô mà tươi trẻ. Tình yêu đồng giới bị ba mẹ ngăn cấm, Tưởng Văn Húc nắm tay dắt Hạ Tri Thu bỏ trốn, xa nhà lập nghiệp, hứa sẽ mang lại cho anh một tương lai tốt đẹp. Yêu nhau 14 năm, đã qua thất niên chi dương rồi, thư kí Tống nghĩ, vậy mà chẳng hiểu sao đến năm thứ 10 Tưởng Văn Húc lại đổ đốn buông thả như vậy. Ai cũng không nghĩ rằng chàng trai âu yếm nuông chiều năm nào giờ hưởng lạc cái thú vui của bọn đàn ông có tiền có thế: nhân tình. Có bạn bình luận rằng “Mười năm” đã giết chết niềm tin của cô vào tình yêu thanh xuân vườn trường, cô cứ nghĩ rằng sau cái kết viên mãn của họ sẽ là “Mười năm” khác. Tình yêu nhạt đi cũng được thôi, ai quản nổi trái tim cơ chứ, nhưng quan trọng là ta đối xử với nhau thế nào khi thứ cảm tình năm xưa nay đã phôi màu.

Tưởng Văn Húc bảo mình yêu Hạ Tri Thu, nhưng chẳng ai tin. Hạ Tri Thư cũng không tin.

                                  “Tôi sung sướng và tự do

                                    Như ánh sáng

                                    Bởi hôm qua anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

                                    Anh ấy đã không nói thêm

                                    rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…”

                                                                                                    (Jacques Prévert)

Chủ đề bên nhau lúc gập ghềnh lại phụ lòng nhau lúc ấm no là đề tài muôn thủa rồi, lẽ ra chẳng có gì lạ. Nhìn tag truyện BE, đọc vài lời nhận xét trên đầu, tôi biết mình sẽ buồn. Nhưng Vô Nghi Ninh Tử đã mô tả nội tâm rất tốt, chính thế mà mới đau lòng như vậy. Tôi không quên nổi lúc Tưởng Tri Thư nói rằng: anh biết tôi sợ đau nhất, vậy mà vẫn cho tôi một bạt tai. Từ lúc ấy tôi đã biết người đàn ông này không yêu mình.

Thật ra đọc một tác phẩm có nhân vật tồi tệ ngay từ đầu, người ta sẽ không buồn nhiều. Nhưng đọc về sự thay đổi thì sẽ buồn lắm lắm, vì còn cả nuối tiếc nữa. Một người sẽ cảm thấy ra sao nếu người bên cạnh mình cứ dần dần không còn như xưa nữa nhỉ? Kiểu như anh vẫn là người tôi từng yêu, nhưng đồng thời cũng chẳng còn là chàng trai tôi đã nguyện trao toàn bộ trái tim mình nữa.

Vẫn người ấy, nhưng cũng chẳng còn là người ấy nữa.

Tưởng Văn Húc ở bên Hạ Tri Thư 15 năm, ngoại tình 4 năm, 1 năm hối hận.

“Mười năm yêu anh nhất”. Hạ Tri Thư chỉ yêu Tưởng Văn Húc trong 10 năm, rồi tình yêu ấy mắc kẹt lại trong quá khứ mãi mãi, nó không tiến lên nữa.

Thật ra cũng có thể nói rằng Hạ Tri Thư không còn yêu nữa.

Một Hạ Tri Thư vĩnh viễn không rời không bỏ đã mãi ở bên một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không thay lòng.

Có người nói rằng kết cục của Hạ Tri Thư là quả báo của anh vì đã bỏ gia đình, bỏ đi sự nghiệp và hoài bão tuổi trẻ. Chính anh cũng hối hận, vì anh đã đánh cược, nhưng anh đã thua. Mà thứ anh cược, lại là cả cuộc đời mình.

Ừ thì cũng có lý. Nhưng tôi thích Hạ Tri Thư lắm, thích, chứ không phải thương. Tôi luôn thích những con người dịu dàng. Dịu dàng với người mình yêu, dịu dàng với người yêu mình.

Nếu tôi yêu, tôi hi vọng đó sẽ là một người đàn ông dịu dàng.

Tóm tắt truyện mười năm yêu anh nhất