Thập niên 60, xuyên thành vợ của nhân vật nam chính

Văn án:

Thẩm mỹ hoa nhìn trước mắt tiểu nam hài, nàng nếu là không có nhớ lầm nói, đây là trước đó không lâu nàng xem một quyển niên đại văn nam chủ, mà nàng xuyên thành nam chủ tiểu cữu mụ.

Cái kia làm trời làm đất, không chỉ có lo vòng ngoài sanh liền chính mình thân nhi tử đều liều mạng đánh kỳ nữ tử.

Nữ tử này sinh hoạt hằng ngày: Ăn cơm, ngủ, đánh hài tử, cộng thêm thường thường đi bộ đội cùng trượng phu la lối khóc lóc đánh dã.

Nghĩ đến mặt sau vị này tiểu cữu mụ thê thảm kết cục chỉ cảm thấy lòng bàn chân hàn khí ứa ra, nàng nhất định là đang nằm mơ, mau làm nàng tỉnh tỉnh.

Sau đó không lâu, trong đại viện người đều biết nghiêm đoàn trưởng tức phụ Thẩm mỹ hoa thay đổi, không chỉ có không đánh hài tử ngay cả trong đội cũng không thường đi, mỗi ngày sáng sớm đĩnh bụng to mang theo hai đứa nhỏ ở trong viện xoắn thân mình làm kỳ quái động tác, trong miệng còn kêu khẩu hiệu lý.

ps: Truyện này giả tưởng văn, nữ chủ có bàn tay vàng, không có cực phẩm, trong nhà Thường gia đoản sinh hoạt hằng ngày.

Tag: Làm ruộng vănMỹ thựcXuyên thưNiên đại văn

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thẩm mỹ hoa, nghiêm ngật ┃ vai phụ: Nghiêm nguyên bảo, với lực ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Muốn sống, vuốt mông ngựa

Lập ý: Tích cực hướng về phía trước sinh hoạt thái độ


Page 2

Màu nền Màu tối Mặc định Xám nhạt Xanh nhạt Xanh đậm Vàng nhạt Màu sepia Vàng đậm Vàng ố

Font chữ: Palatino Linotype Bookerly Segoe UI Patrick Hand Times New Roman Verdana Tahoma Arial

Chiều cao dòng: 100 120 140 160 180 200

Kích cỡ chữ:

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường, nhìn căn phòng bài trí theo phong cách những niên đại trước, hít sâu một hơi nhắm mắt lại, mở ra vẫn là cảnh tượng cũ, lặp lài vài lần vẫn như thế, hai tay che mặt tuyệt vọng nằm trên giường.

Nàng như thế nào lại xuyên vào quyển tiểu thuyết mình mới đọc.Trong tiểu thuyết miêu tả, thập niên sáu mươi thật sự quá khó khăn, nàng nếu nhớ không lầm, trong tiểu thuyết nửa năm tới sẽ bị thiếu lương thực, đến lúc đó cái gì cũng thiếu, nàng sống sót như thế nào.Công ty nghỉ tết âm lịch, vừa tan tầm nàng liền cùng đồng nghiệp đi siêu thị mua sắm đồ tết, mua xong tạm biệt đồng nghiệp, mang theo hai bao to đồ trèo lên tầng năm, mệt đến toàn thân đều là mồ hôi, tắm rửa xong nằm trên giường lấy điện thoại ra, tùy tiện mở một trang web đọc một quyển truyện niên đại.Xem liên tục đến nửa đêm, cảm thấy mệt mỏi, di động trong tay không cầm chắc liền rơi xuống, nện vào mặt, một đập này rơi xuống, lúc sau nàng mở mắt ra liền xuyên vào quyển truyện niên đại.Thẩm Mỹ Hoa xuống giường, ngồi dậy, nàng không thể chỉ ngồi đây chờ chết, nàng muốn trở về, nàng không thể ở đây, ba mẹ còn ở nhà chờ nàng về ăn cơm tất niên.Nàng là do ở trên giường xem di động bị đập vào xuyên tới, có lẽ đập lại một lần nữa liền có thể trở về?Đưa mắt đánh giá căn phòng, trong phòng trừ một cái giường ngủ, một cái bàn, không còn gì có thể đập.Thẩm Mĩ Hoa đứng dậy, mặt đất làm bằng bùn, dẫm lên có chút mềm, khác hoàn toàn sàn gỗ, có loại cảm giác không chân thật.Nàng vừa đẩy cửa phòng, một trận gió lạnh ùa vào, khiến nàng rùng mình, bên ngoài tuyết rất lớn, trên mặt đất dày một tầng tuyết, trắng xóa một mảng.Nhà nguyên chủ là kiểu phòng cũ, có gian nhà lớn, tường bao vây quanh hình thành một căn nhà hình chữ nhật, trong viện có cái giếng, bên cạnh là một đống nông cụ hỗn độn.Xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cạnh phòng bếp, từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng không uống được một giọt nước, khát lợi hại, đang lúc nàng chuẩn bị đi phòng bếp thì cửa bị mở ra, cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng két két, hai thân ảnh xuất hiện tại cửa ra vào, một lớn một nhỏ.Hai người trên đầu và vai đầy tuyết, mặt cùng tai đông lạnh đến đỏ bừng, trong ngực hai đứa trẻ ôm bó củi lớn nhỏ không đều, đứng bất động tại cửa.Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ xuất hiện tại cửa,một đứa thoạt nhìn rất nhỏ chỉ tầm bốn năm tuổi,phía sau là một đứa bé lớn hơn tầm bảy tám tuổi, nàng nếu nhớ không nhầm, đứa nhỏ nhất hẳn là con trai nguyên chủ, đứa còn lại là nam chính của quyển tiểu thuyết.Nam chủ năm tuổi thì cha mẹ qua đời, liền được cữu cữu mang về nhà, mà nàng xuyên thành vợ của cữu cữu hắn, một cái vai phụ nhỏ nhoi xuất hiện ở đầu truyện, tác dụng lớn nhất là giúp nam chủ rèn luyện tính nhẫn lại, nghị lực từ nhỏ.Nguyên chủ ở đầu truyện có xuất hiện vài lần, trước khi kết hôn thì đã có người mình thích, không thích cữu cữu nam chính nhưng bị người nhà ép gả.Nàng không cam lòng gả, đối với cữu cữu nam chính chán ghét, thêm nữa người này quanh năm ở quân đội một năm không về được mấy lần, thời gian dài tâm sinh oán khí, cũng càng ngày càng không cam lòng, liền thường xuyên đi quân khu làm loạn, trong lòng càng thêm tưởng niệm người trong lòng khi xưa.Khi biết được người trong lòng muốn ly hôn, nàng ta liện động tâm muốn ly hôn với lão công mình, nhà mẹ đẻ nguyên chủ không đồng ý, nhưng nguyên chủ không nghe, cùng tình nhân thông đồng mang thái, ồn ào đến làng trên xóm dưới không ai không biết, sau đó như nguyện ly hôn cữu cữu nam chính, cha mẹ nguyên chủ biết thì trúng gió, lầm lượt qua đời.Câu chuyện đến đây, suất diễn của nguyên chủ hẳn là kết thức, nhưng sau đó có nhắc đến khi nam chính lớn lên vì trả thù những gì nguyên chủ gây ra cho mình đã tìm một người phụ nữ trẻ tuổi câu dẫn, sinh con cho người chồng sau này của nàng.Cha con trở mặt thành thù, con trai qua đời ngoài ý muốn, nguyên chủ lại bị ly hôn, hai tầng đả kích khiến nàng ta thần chí không rõ, điên điên khùng khùng, sau đó phải dùng thân thể để đổi lấy bữa ăn, cuối cùng chết bệnh bên ngoài.Thẩm Mỹ Hoa nghĩ đến kết cục nhân vật mình xuyên qua, thân thể run run, còn may hiện tại nàng xuyên đến là lúc nguyên chủ mới nói với nương mình chuyện ly hôn, còn chưa thông đồng cùng người trong lòng.Nếu nàng mà xuyên đến lúc nguyên chủ      cùng người tình đã thông đồng mang thai, nàng sẽ khóc không ra nước mắt.Nguyên Bảo thấy nương không nói lời nào liền đứng yên ở cửa, hai cánh tay nhỏ ôm chặt bó củi trong tay, đứng trước ca ca, hít hít nước mũi muốn chảy ra, tiểu thân thể bị gió thổi đến phát run.Đại Lực nhìn mợ không nói lời nào, thu hồi ánh mắt, tiến lên ngăn trước mặt đệ đệ, hai thân thể dán lại cạnh nhau sưởi ấm.Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ đứng ở cửa tranh nhau ngăn phía trước, thân thể lạnh đến phát run cũng không dám tiến vào, nghĩ đến nguyên chủ trong sách bởi vì cầu tình cảm mà không được, oán khí ngày càng nặng, bắt đầu không vừa mắt con trai cùng cháu trai, vừa không vui liền vừa đánh vừa mắng, không cho hai đứa trẻ ăn cơm, việc nhà cũng không làm, ném toàn bộ cho bọn chúng.Lúc nàng đọc quyển truyện này, khó chịu nhất là việc bọn trẻ thường xuyên không được ăn cơm còn bị nguyên chủ đánh, chịu tội nhất là nam chính, còn con trai mình thì nàng ta tương đối nhẹ chút nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.Thẩm Mỹ Hoa thấy hai đứa bé không ngừng run rẩy, nhịn xuống xúc động muốn lôi chúng vào phòng, quay người không để ý chúng nữa.Nàng từ trí nhớ  nguyên chủ biết, nguyên chủ bình thường đối với bọn nhỏ mặc kệ, nàng không thể thay đổi đột ngột, vì thế không nói gì xoay người vào phòng bếp, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy vật nào phù hợp để đập chính mình.-"Ca ca nương đi rồi, chúng ta đi thôi"-Nguyên Bảo vẫn luôn chờ nương vào phòng bếp mới mở miệng lôi kéo ca ca cất củi đi cất củi.Đại Lực nhìn mợ vào phòng bếp, không nói chuyện, chần chờ vài giây cũng dẫn đệ đệ tiến vào.-"Ca ca Nguyên Bảo đi trước"- Rồi bé bước nhanh về phía trước ca ca.Nương nếu muốn đánh ca ca thì cũng đánh không tới, Nguyên Bảo thở hổn hển ôm bó củi, Đại Lực bước vài bước tới cạnh đệ đệ, bó củi trong ngực có chút lớn, hai đứa tốn rất  nhiều công sức mới tới được cửa bếp.Thẩm Mĩ Hoa nhìn một vòng, không thấy thứ mình muốn cũng không hết hi vọng, lại nhìn thêm một vòng, vẫn không có đồ vật phù hợp, thấy khát nước, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp liền gặp hai đứa nhỏ đứng ngoài cửa, ôm thật chặt bó củi trong lòng, thấy nàng cũng không nói gì.Nàng lơ đãng chuyển mắt đến tay hai đứa, dừng lại đó lúc lâu.Da tay hai nhóc sưng đỏ lợi hại, ngón út cùng các ngón khác đã bắt đầu sưng mủ, vết tro củi còn dính trên miệng vết thương, nhìn vô cùng thê thảm.Thẩm Mĩ Hoa nhìn bàn tay đông lạnh của chúng, trong lòng khó chịu vô cùng, quay đầu chớp chớp đôi mắt, thấy bọn nhỏ không tiến vào, áp chế cổ họng đau nhức, nhàn nhạt nói." Không đi vào sao?"Nguyên Bảo cung Đại Lực có chút giật mình khi nàng gọi chúng vào, cảnh giác đứng ở cửa nhưng không tiến vào, vòng qua nàng đi đến sau bếp lò, đem củi để vào.Thẩm Mĩ Hoa nhìn bốn phía, mở nắp nồi ra cũng không thấy nước nóng, tay hai đứa nhỏ cần dùng nước nóng, giờ không rửa sợ buổi tối sẽ bị nhiễm trùng.Nàng nhanh chóng ra khỏi bếp, múc nước cho vào nồi, chuẩn bị nấu nước.Nguyên Bảo một bên dọn dẹp củi, một bên liếc nhìn nhất cử nhất động của nương, thấy nàng đến gần bếp lò, nghĩ đến hôm nay chúng về muộn, cho rằng nương là muốn đánh bọn chúng, thân thể nhỏ bé run run, sau đó xoay người ôm lấy ca ca thật chặt, không cho nương đánh ca ca bé.Thẩm Mĩ Hoa bị hành động này của con trai nguyên chủ làm sững sờ, một lát liền phản ứng kịp, đứa nhỏ này như vậy hẳn là cho rằng nàng muốn đánh bọn chúng, nhìn phản xạ của bọn trẻ, lòng nàng khó chịu.-"Hai đứa đúng sang bên cạnh đưa củi cho ta"-Thẩm Mĩ Hoa đi đến chiếc ghế sau bếp lò ngồi xuống, để hai đứa nhỏ đứng bên cạnh đưa củi, đợi chút nữa có lửa để chúng sưởi ấm, hai nhóc này đã bị lạnh ở ngoài cả buổi sáng.Lửa xuất hiện phả hơi nóng thẳng vào mặt, Thẩm Mĩ Hoa nhóm củi tay đã đông cứng, tay vừa vươn ra liền thấy hai đứa nhóc đứng ở góc xa bếp lò nhất.Góc xa không có chút hơi ấm nào, hai đứa nhỏ sợ nàng, không dam tới gần."Hai đứa ngồi canh lửa, ta đi nấu cơm"-Thẩm Mĩ Hoa đứng dậy, để bọn nhỏ canh lửa, giọng điệu bình tĩnh, nói xong bước ra ngoài.Đại Lực cùng Nguyên Bảo không lên tiếng, nhìn nhau một chút, không có tiến lên ngồi trên ghế canh lửa, chỉ yên lặng tiến vài bước đến gần bếp lò canh lửa, thỉnh thoảng cho thêm củi.Thẩm Mĩ Hoa thấy hai đứa bé không ngồi, vừa muốn gọi bọn chúng, liền từ trí nhớ nguyên chủ biết được, có lần chúng ngồi trên ghế nhóm lửa, quần áo dơ bẩn, dính bùn trên ghế, nguyên chủ thấy được liền giận dữ đem cả hai ra đánh một trận, từ đó mỗi lần nhóm lửa chúng đều ngồi thật xa chiếc ghế.Thẩm Mĩ Hoa sau khi biết nguyên nhân, trong lòng thở dài, thấy bọn nhỏ ngồi chỗ có thể sưởi ấm thì không mở miệng bảo chúng ngồi trên ghế, xoay người tới tủ bát xem còn gì ăn hay không.Lúc xếp củi, nàng liền nghe thấy bụng chúng réo lên, nàng cũng nằm giường hơn nửa ngày, bụng cũng có chút đói.Phòng bếp nhà nguyên chủ rất lớn, nhưng đồ vật không nhiều, chỉ có những dụng cụ bếp cơ bản nhất, đi đến chiếc tủ trước mặt, chiếc tủ một thời gian dài không được cọ rửa, trên mặt đã bám một tầng bụi dày, tủ còn bị khóa lại.Chiếc khóa này trừ để đề phòng hai đứa nhỏ thì không còn tác dụng khác, bây giờ trên cơ bản sẽ không có trộm, có nhà ra ngoài thậm chí không khóa cửa, hàng xóm láng giềng đều sẽ xem chừng giúp.Nàng dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm được chìa khóa, bên trong chỉ có non nửa túi bột mì.Dầu chỉ nhợt nhạt chút ở đáy bình, muối còn non nửa chén trà, hai cái trứng gà, còn có một cây bắp cải hư thối, không còn gì khác.Thẩm Mĩ Hoa nhìn thấy mấy thứ này có chút há hốc mồm, lão công nguyên chủ trong quân đội là cấp bậc phó đoàn, một tháng lương hơn 60 đồng, mỗi tháng đều đúng hạn gửi về một nửa, ở nơi này một cân gạo cong chưa tới 2 đồng thì 30 đồng mỗi tháng là cả một số tiền lớn.Nhiều tiền như vậy mà trong nhà nguyên chủ chỉ có chừng ấy đồ ăn? Nàng không thể tin được, lại mở các ngăn tủ khác, trừ bát đũa cái gì cũng không có.Nàng nhìn đồ vật trong tủ bát, nhìn thêm một lát liền nhận mệnh cầm lấy cái bát sứ kiểu cũ khi còn nhỏ đã từng gặp qua, lấy một chút bột đổ thêm chút nước cùng muối quấy lên, tính làm mì trứng.Loại mì này làm hết sức đơn giản, cán sợi mì bỏ vào luộc chín rồi đánh thêm hai quả trứng vào nồi, quấy một chút, lại bỏ thêm cải trắng vào, nấu một lúc liền có thể ăn.Thẩm Mĩ Hoa ngửi thấy mùi hương, trên mắt lộ ra ý cười, làm rất thành công, nhanh chóng cho vào chậu, đặt trên bàn gần cửa phong bếp.Nguyên Bảo nhìn nương bỏ mì vào chậu, nuốt một ngụm nước bọt, xoay người nhìn ca ca bên cạnh nói" Ca ca, ta đói"Đại Lực ôm đệ đệ vào lòng, thấp giọng nói:"Chúng ta ăn khoai lang". Nói xong để Nguyên Bảo nhìn chiếc nồi bên cạnh, thừa dịp mợ không chú ý, vụng trộm ném một củ khoai lang vào trong nướng, một chút là có thể ăn.Khoai lang là bà Vương ngày hôm qua cho bọn chúng, hôm nay chỉ còn một cái cuối cùng.Thẩm Mĩ Hoa đem bát trong tủ ra rửa một lần, rồi cầm chậu mì đến phòng khách, lát lại cầm chén đũa tới.Đại Lực thấy mợ bưng đồ ăn đi, cầm kẹp gắp than đem khoai lang ra.Nguyên bảo đứng bên cạnh, hai mắt phát sáng nhìn khoai lang trong tay ca ca, liên tục chảy nước miếng.Đại Lực đem khoai tách ra, hơn phân nửa đưa đệ đệ, hai đứa kề bên nhau thổi khoai trong tay, mới thổi vài cái đã khẩn trương cắn, có chút nóng miệng, đang muốn hà hơi thổi, liền thấy cửa phòng bếp mở ra, hai đứa giật mình, khoai vẫn nóng liền lập tức nuốt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: WatTruyen.Com