Mọi chuyện thật khác khi mình đã lớn, đã trưởng thành! Trước đây khi còn ngồi ở thư viện giảng đường ta đã nghĩ rằng, sau này mình đi làm sau đó sẽ yêu một người, rồi cưới người ấy. Những tưởng đấy là một chuyện đơn giản ai-rồi-cũng-như-thế. Thế nhưng đến tận bây giờ mới biết rằng để tìm được một nửa của đời mình còn khó khăn hơn chuyện ta đã trải qua cô đơn tháng tháng ngàyngày. Nhiều người không hiểu còn chê trách ta, bảo ta 'kén cá' rồi sau này 'chọn canh', người thì bảo ta kiêu căng, ai để ý cũng phớt lờ đi. Người ta không phải là ta nên không bao giờ biết được. Người ta cũng không ở vị trí của ta nên cũng chẳng thể nào hiểu được. Nếu tình yêu chỉ cần 'bớt kiêu', 'chọn ai cũng được' thì sẽ dễ hơn biết mấy, nhưng tình yêu có phải nhắm mắt rồi mở mắt người mình yêu, mình cần đã ở ngay trước mặt mình đâu. Nếu ngày xưa chúng ta thích một người, chỉ vì người đó bỗng xuất hiện trong một ngày đẹp trời, chỉ vì người đó mua kem cho mình trong ngày hè muộn, chỉ vì người đó trao cho mình sự tin cậy. Thì giờ đây sau những lần vấp ngã, sau những cuộc tình không đến cuối chặng đường, việc mở lòng yêu ai đó quả rất đỗi khó khăn. Ta không còn rung động với những lời nói dễ nghe, cũng không còn ngất ngây với những món quà được tặng, cả sự đáng tin cậy ngày xưa giờ cũng không thể khiến trái tim lỗi nhịp. Có phải trước đây chúng ta thường chỉ mong một tình yêu cuồng nhiệt, thì giờ chúng ta lại mong một tình yêu lặng lẽ.Chỉ là có một người ở bên nghe ta nói vài ba câu chuyện: 'hôm nay em…', chỉ là muốn một người có thể xuất hiện trước mặt ta và bảo 'đừng lo, có anh đây rồi', chỉ là một người khiến chúng ta cảm thấy an toàn, cảm thấy cuộc đời này không có gì xấu xa nữa. Người ấy liệu có tìm thấy ta không?