Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ là gì năm 2024

Tượng rất đẹp nhưng anh ấy không bán vì anh chỉ ở trong khuôn viên vườn và nhà, không giao lưu với bên ngoài. Vài ngày mới có người mua thực phẩm gửi đến. Chi phí hàng tháng của hai mẹ con anh ấy là do những người anh chị em ở nơi khác chu cấp. Ngôi nhà anh ấy đang ở cũng là do vợ chồng người anh trưởng của gia đình xây lên.

Tuy bây giờ anh ấy đã hơn 50 tuổi, gầy gò khắc khổ nhưng nhìn vào dáng dấp và nét mặt vẫn có thể biết anh ta đã từng là một người đẹp trai và rất nghệ sĩ. Những lúc rảnh anh ta thường ngồi đàn ghita và hát.

Chiều nay phố núi se se lạnh, tôi đang trong tâm trạng vừa bị người ta lừa gạt trong kinh doanh nên chán ngán cuộc đời về đây nghỉ dưỡng với tâm tư buồn não nề, bỗng nhiên bắt vào tiếng đàn của anh ta. Anh ta đang hát một bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Câu hát trầm buồn “…cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ…” của anh ta vô tư, hoang hoải. Anh ta đàn hát trong vô thức, hát chỉ vì thói quen đàn hát, không hát cho ai, không gửi gắm đến ai…

Chính những cái “không” đó lại chạm vào tâm tôi, khiến tôi ngộ ra một điều làm tôi xúc động đến ứa nước mắt. Ừ lạ nhỉ, một thông điệp thật đời được cất lên từ một người tự kỷ sao lại khiến tôi thức tỉnh một cách đặc biệt đến thế.

Trên đường đời này, ai mà chẳng có những lúc gặp phải thất bại. Nhưng cũng trên con đường ta đã từng đi qua, chẳng phải ta cũng đã gặp muôn vàn may mắn thuận lợi đó sao. Vậy thì hà cớ gì mà ta cứ chăm chăm vào những thất bại để mà phẫn chí để mà dằn vặt buồn khổ.

Thân phận đời người chỉ là hữu hạn trong cái vô hạn của cuộc đời. Anh ấy bị tự kỷ, cô đơn, sống khổ hạnh thế mà anh ấy có buồn cuộc đời đâu, cớ sao mình chỉ vì đồng tiền bị mất mà mình lại trở nên sân hận cuộc đời đến mất ăn mất ngủ thế nhỉ.

Cuộc đời con người thật sự dài ngắn bao nhiêu, ta không thể biết. Chỉ biết, mới ngày nào tóc còn xanh như rừng cây nay đã bạc thưa cả mái đầu. Trong cuộc đời ngắn ngủi vội vã này, ai cũng là một lữ khách trên con đường của riêng mình. Và con đường ấy chỉ là đường một chiều, không có chuyện phân vân quay đầu khi phía trước gập ghềnh khúc khuỷu. Cái nghiệt ngã của cuộc đời là ai rồi cũng phải đi đến cuối con đường.

Cuộc đời ngắn thế, nếu chúng ta cứ bận lo toan làm sao cho toàn điều như ý để sống thì chúng ta dễ trở thành người lúc nào cũng đang ở trạng thái chuẩn bị sống mà đến khi rời khỏi cõi đời rồi, cũng chưa bao giờ được sống.

Nhiều khi mải bận rộn kiếm tiền mà ta quên rằng cuộc sống vô thường cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Ta thử nghiệm lại xem có bao giờ ta buồn mãi chưa, và đã bao giờ ta vui mãi chưa? Hiểu thế rồi mà sao ta cứ ôm nỗi trầm buồn khiến tâm can mình héo hon mà mình không hề hay biết…

Cuộc đời ngắn ngủi thế; sao ta không sống trọn vẹn từng phút giây, vui thì cứ vui đi, cần chi phân vân niềm vui này dài bao lâu; buồn thì cứ buồn đi sao phải lo lắng nỗi buồn này đến bao giờ mới trôi qua. Đừng gồng nữa, hãy thả lỏng để sống đi, sống cả với những thuận lợi, sống cả với những khó khăn; sống với những thành công và cả với những thất bại vì “…cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ…”

Chúng ta vẫn đi trên con đường của mình cho dù có nắng lên hay mưa đến. Có đoạn gập ghềnh khúc khuỷu cũng có nơi đầy hoa thơm cỏ lạ, trên hành trình ấy cuộc sống sẽ cho ta những bài học, để ở mỗi một khúc quanh cuộc đời, ta lại lên đường hành trang đầy ắp những điều mới mẻ.

Hãy yêu lấy con đường mà ta đi, đừng hững hờ với giọt sương buổi sớm đọng trên ngọn cỏ, với nắng hoàng hôn trên ngã ba sông.

Thân phận đời người chỉ là hữu hạn trong cái vô hạn của đất trời. Rồi còn lại gì ngoài cái bao la hư vô, như một vì sao xa chợt tắt , tất cả chỉ là khoảng không vĩnh cửu.

Ta đợi ngày bờ lau tóc trắng Ngồi bên nhau hát khúc phiêu du Cuộc đời ơi! mây trôi qua cửa Nắm tay nhau ta về chốn hư không.....

Cuộc đời con người thật sự dài được bao nhiêu, mới đó đã đi được nửa chặng đường cuộc sống. Mỗi ngày thức dậy cảm nhận được hơi thở của cuộc sống quanh ta, vẫn cảm thấy mình hừng hực những đam mê những khát vọng. Nhưng ngày tháng đã dần ngắn lại, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày gần hơn cho một sự chia ly.

Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ là gì năm 2024

Hãy chân thành và rộng mở tâm hồn ra với mọi người, bạn sẽ nhận biết được giá trị đích thực của cuộc sống. Chúng ta sẽ chẳng còn là kẻ lữ hành cô độc, một mình một bóng nữa nếu chúng ta biết lắng nghe và quan tâm và sẽ chia. Bạn sẽ tìm ra rất nhiều điều thú vị và mới mẽ trong chính cuộc sống xung quanh mình. Hãy mở lòng ra đừng hững hờ với cuộc sống, tôi tin rằng bạn sẽ có rất nhiều những người bạn đồng hành cùng sẽ chia trên suốt quãng đường đời, bạn sẽ không còn là kẻ lữ hành cô độc.

Năm 2001 ở cái tuổi 18, gia cảnh khó khăn rồi thi rớt Đại học… Buồn tình tôi ngồi viết mấy dòng thơ tự sự:

Dòng đời tấp nập

Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ là gì năm 2024

Trăm chiều ngược xuôi

Biết đâu là bờ

Nơi đâu là cuối!

Cơm áo gạo tiền

Đau khổ triền miên

Đam mê danh vọng

Lo lắng ưu phiền

Ta tìm góc vắng

Ngả lưng nhìn đời

Đảo điên số phận

Muốn bỏ cuộc chơi

Muốn lên đỉnh núi

Tan vào trùng khơi

Muốn xuống đại dương

Chôn vùi lỗi tội…

Thất vọng và chán nản cuộc sống nên hay thả hồn trong thi ca, và nhạc phẩm Mưa Hồng của Trịnh Công Sơn với lời ca ấn tượng : Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ ! đã đưa quan niệm cuộc sống của tôi về một hướng khác.

Tiểu thuyết gia người Canada Stephen Leacock viết : Cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta mới kỳ lạ làm sao ! Khi còn bé, ta thường bắt đầu câu chuyện của mình bằng câu nói : ‘Sau này lớn lên tôi sẽ…’. Đến khi lớn lên rồi, ta lại nói : ‘Khi nào trưởng thành tôi sẽ…’. Và khi kết hôn xong, ta vẫn mơ màng : ‘Đến lúc được ngỉ hưu tôi sẽ…’. Rồi đến khi nghỉ hưu, nhìn lại cuộc đời, con người ngỡ ngàng khi thấy dường như có một cơn gió lạnh đã cuốn trôi tất cả..

Nhiều bạn trẻ than thở rằng cuộc sống sao chán quá, nặng nề quá, mệt mỏi quá…và đó là lý do để các bạn không chịu suy tư làm việc và cống hiến. Các bạn luôn đòi hỏi cuộc sống phải diễn ra đúng với ý muốn và sở thích của mình. Thế nên có những bạn đi học cho có lệ chứ không muốn nỗ lực trau dồi kiến thức, có bạn mới hai mươi tuổi mà đã trải qua 4 hay 5 nơi làm việc…chỉ vì chỗ nào cũng không như ý của mình. Chán nản, hụt hẫng với cuộc sống, thiếu kiến thức vào đời nên nhiều bạn lao mình vào hưởng thụ với chất kích thích và các tệ nạn xã hội để rồi đánh mất cả đời người.