So sánh thực dân và đế quốc

Tuy thường được sử dụng nhưng không phải ai cũng phân biệt được các khái niệm này, đặc biệt là sự khác nhau giữa thực dân và đế quốc.

Chủ nghĩa thực dân

Là chính sách tạo dựng và duy trì hình thức thuộc địa của 1 nước lên 1 nước khác thông qua hình thức bạo lực. Mẫu quốc có thể tuyên bố chủ quyền và bổ nhiệm toàn quyền cai trị đối với các lãnh thổ này.

Hiểu nôm na, một nước lớn, có nền kinh tế, quân sự mạnh sẽ đem quân đi xâm chiếm các nước bé hơn rồi xây dựng hệ thống thuộc địa riêng của mình ở chính các nơi này. Tại đó, các chính sách thực dân sẽ đem lại cho mẫu quốc nhiều lợi ích như: Đầu ra cho nhiều sản phẩm trong nước, nguồn thu các nguyên liệu, sản phẩm thô khổng lồ.

Khái niệm này thường được nhắc tới nhiều nhất trong giai đoạn từ thế kỷ 15-20 khi nhiều nước châu Âu thi nhau xây dựng thuộc địa cho riêng mình như: Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha…

Trong đó, Anh là ví dụ điển hình cho chủ nghĩa này, tính đến trước cuối thế kỷ 19, thuộc địa của Anh trải khắp địa cầu, chiếm 1/4 diện tích lục địa [33 triệu km2] và 1/4 dân số thế giới [400 triệu người]. Giai cấp tư sản Anh đã tự hào rằng “Mặt Trời không bao giờ lặn trên lãnh thổ Anh”.

Chủ nghĩa đế quốc

Là chính sách mà qua đó, các quốc gia hùng mạnh hơn mở rộng và duy trì quyền kiểm soát hay ảnh hưởng của mình đối với các nước bé hơn.

Trên thực tế, hình thức này đã xuất hiện từ thời cổ đại, trong các xã hội chiếm hữu nô lệ, phong kiến… [như La Mã hay Nguyên Mông]. Tuy nhiên, nó phát triển mạnh mẽ nhất trong thời đại tư bản ở châu Âu vào khoảng thế kỷ thứ 15 khi nhiều quốc gia lũ lượt đi xâm chiếm thuộc địa.

Nghe đến đây, nó có vẻ giống với chủ nghĩa thực dân. Đúng là 2 khái niệm này giống nhau ở nhiều điểm về bản chất, thường được dùng thay thế lẫn nhau trong nhiều hoàn cảnh, tuy nhiên, chúng cũng có sự khác nhau cơ bản.

Trong khi chủ nghĩa thực dân có thể hiểu như việc kiểm soát về mặt chính trị của các nước thuộc địa, bao gồm cả việc sát nhập và đánh mất chủ quyền thì chủ nghĩa đế quốc mang hàm nghĩa rộng hơn. Nó có thể kiểm soát trực tiếp về mặt chính trị của các nước thuộc địa hoặc gián tiếp thông qua những ảnh hưởng to lớn về kinh tế mà không nhất thiết phải xâm chiêm nước đó.

Cũng vì sự khác nhau cơ bản trên mà từ sau Thế Chiến 2, chủ nghĩa thực dân suy thoái dần và gần như đã biến mất bởi làn sóng phi thực dân hóa ở các nước thuộc địa, chủ yếu là châu Á và châu Phi.

4/5 - [2 bình chọn]

Chủ nghĩa thực dân vs Chủ nghĩa đế quốc

Sự khác biệt giữa chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa thực dân giống như sự khác biệt giữa ý tưởng và thực tiễn. Chủ nghĩa đế quốc là một ý tưởng. Chủ nghĩa thực dân là hành động hoàn chỉnh. Chủ nghĩa thực dân và Chủ nghĩa đế quốc là hai thuật ngữ chủ yếu chỉ sự thống trị kinh tế của một quốc gia cụ thể. Mặc dù, cả hai đều gợi ý về sự thống trị chính trị, họ phải được xem như hai từ khác nhau truyền đạt các giác quan khác nhau. Chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa thực dân là hai khái niệm có liên quan nhiều với nhau. Đó là lý do tại sao mọi người cảm thấy hơi khó hiểu sự khác biệt giữa chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa đế quốc. Thông qua bài viết này, trước tiên chúng ta sẽ xem xét từng thuật ngữ riêng lẻ và sau đó hiểu sự khác biệt giữa hai khái niệm là gì.

Mục lục

Mục lục

Hình thức thực dânSửa đổi

Các nhà sử học thường phân biệt hai loại chủ nghĩa thực dân, chủ yếu dựa trên số người từ mẫu quốc định cư tại thuộc địa:

  • Chủ nghĩa thực dân định cư với đội ngũ thực dân đông đảo, chủ yếu tìm những mảnh mất màu mỡ để lập trại.
  • Chủ nghĩa thực dân bóc lột có số thực dân ít hơn, thường chú trọng đến việc bòn rút nguồn tài nguyên để xuất khẩu sang mẫu quốc. Loại thực dân này bao gồm các trạm thông thương nhưng cũng gồm cả những thuộc địa lớn hơn, tại đó những người xâm chiếm sẽ nắm quyền điều hành nhiều hơn, sở hữu nhiều đất đai và tư bản hơn nhưng dựa vào nguồn lao động là những người dân bản xứ.

Cũng có sự trùng lắp giữa hai mô hình thực dân này. Trong cả hai trường hợp trên, đều có hiện tượng người chuyển từ mẫu quốc sang thuộc địa còn hàng hóa được xuất từ thuộc địa qua mẫu quốc.

Di dân thuộc địa thường được xem là phù hợp với mô hình chủ nghĩa thực dân bóc lột. Tuy nhiên, cũng có dân nhập cư thuộc thành phần khác - những nô lệ để canh tác hoa màu xuất khẩu.

Có một số trường hợp chủ nghĩa thực dân định cư diễn ra trong một khu vực đã có người sinh sống từ trước, kết quả dẫn đến có hoặc là một cộng đồng pha trộn chủng tộc [như những người lai ở châu Mỹ], hoặc phân theo chủng tộc, như tại Algérie thuộc Pháp hay Nam Rhodesia.

Lãnh thổ ủy thác Hội Quốc Liên về pháp lý là rất khác biệt với một thuộc địa. Tuy nhiên, có một số sự tương đồng với chủ nghĩa thực dân bóc lột.

Chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa đế quốc

Trong khi hai thuật ngữ thường được sử dụng thay thế cho nhau, chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa đế quốc có ý nghĩa hơi khác nhau. Trong khi chủ nghĩa thực dân là hành động thống trị vật chất của một quốc gia khác, thì chủ nghĩa đế quốc là hệ tư tưởng chính trị thúc đẩy hành động đó. Nói cách khác, chủ nghĩa thực dân có thể được coi là công cụ của chủ nghĩa đế quốc.

Chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa thực dân đều bao hàm sự đàn áp của quốc gia này bởi quốc gia khác. Tương tự, thông qua cả chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa đế quốc, các nước xâm lược tìm kiếm lợi nhuận về kinh tế và tạo ra lợi thế quân sự chiến lược trong khu vực. Tuy nhiên, không giống như chủ nghĩa thực dân, luôn liên quan đến việc thiết lập trực tiếp các khu định cư vật chất ở một quốc gia khác, chủ nghĩa đế quốc đề cập đến sự thống trị trực tiếp hoặc gián tiếp về chính trị và tiền tệ của một quốc gia khác, dù có hoặc không cần sự hiện diện vật chất.

Các nước thực hiện chủ nghĩa thực dân làm như vậy chủ yếu để thu lợi về kinh tế từ việc khai thác các nguồn tài nguyên thiên nhiên và con người quý giá của nước bị đô hộ. Ngược lại, các quốc gia theo đuổi chủ nghĩa đế quốc với hy vọng tạo ra các đế quốc rộng lớn bằng cách mở rộng sự thống trị về chính trị, kinh tế và quân sự của họ trên toàn bộ các khu vực, nếu không phải là toàn bộ lục địa.

Một vài ví dụ về các quốc gia thường được coi là đã bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa thực dân trong lịch sử của họ bao gồm Mỹ, Úc, New Zealand, Algeria và Brazil — những quốc gia bị kiểm soát bởi một số lượng lớn người định cư từ các cường quốc châu Âu. Các ví dụ điển hình của chủ nghĩa đế quốc, trong đó sự kiểm soát của nước ngoài được thiết lập mà không có bất kỳ giải pháp nào đáng kể, bao gồm sự thống trị của châu Âu đối với hầu hết các quốc gia châu Phi vào cuối những năm 1800 và sự thống trị của Philipin và Puerto Rico bởi Hoa Kỳ.

Video liên quan

Chủ Đề