Bài tản văn viết về thầy cô mái trường năm 2024

                                          

Lời nhắn gửi đến những mùa hoa

Màu áo trắng của học trò luôn gắn liền với sắc đỏ rực rỡ như đám lửa bập bùng của những chùm phượng vĩ mỗi độ hè sang. Chúng tôi, chập chững, bỡ ngỡ bước vào năm học thứ nhất của cấp ba rồi dần quen thuộc sang thêm năm thứ hai, lại chẳng mấy chốc phải đối mặt với những ngưỡng cửa tương lai... từng lứa học sinh cứ lướt qua như vậy song phượng vĩ vẫn sừng sững, chứng kiến mỗi người trưởng thành theo năm tháng tuổi học trò. Cây phượng trường tôi có từ khi nào, đám học trò không ai biết cả. Từ khi chúng tôi vào trường thì nó đã sừng sững nơi ấy rồi.

Thu đến, thân cây cao lớn cùng cành lá xanh mướt xum xuê đổ bóng, dang rộng, và tạo ra cả khoảng mát rộng rãi cho đám con trai tha hồ chạy nhảy, chơi bóng. Mấy nam sinh tinh nghịch chơi đùa cùng trái bóng tròn được chuyền qua chuyền lại, bay lượn trên không trung, lúc lên cao lúc xuống thấp, nhưng nổi bật nhất là những lần bóng bị mắc trên cành cây. Lúc ấy, đám nam sinh chỉ đành cầu cứu mấy chú bảo vệ để họ nhấc thang lấy bóng, và hiển nhiên nhận lại là đôi ba lời than phiền nho nhỏ.

Lứa chúng tôi được biết đến là các cô cậu học sinh có học lực tốt, ngoan ngoãn, song cũng rất ồn ào và tinh nghịch, đến mức tiếng lành vang xa khắp trường. Và gốc phượng vĩ mát mẻ được trồng ở khoảng sân gần nhà ăn, luôn là địa điểm lý tưởng để chúng tôi tụ tập sau giờ cơm trưa.

Ở đây, chúng tôi cùng nhau chơi đùa, nhâm nhi vài món quà vặt, hay thưởng thức những ly trà sữa béo ngậy. Cũng chẳng thiếu những lúc nghiêm túc khi cả đám cùng ôn tập, chuẩn bị kiến thức cho kỳ thi, rồi đôi lần sẽ cùng nhau chia sẻ những bản nhạc mình yêu thích, nhún nhảy theo những giai điệu Kpop thịnh hành, hay ngân nga ca từ của những bài hát Disney bất hủ. Nơi ấy, bằng một cách nào đó, đã trở thành "lãnh địa" của tôi và các bạn tôi. Nơi đây luôn đông đúc, thậm chí mỗi lần chơi ma sói, chúng tôi còn phải cử ra tới hai quản trò bởi vì số lượng người chơi quá đông. Cây phượng ôm trọn chúng tôi trong cảm xúc vui vẻ, nhiệt tình lại rất vô tư qua những năm tháng ngồi ghế nhà trường.

Ai trong đời học sinh mà không một lần ép hoa phượng trong tập thành mấy chú bướm khô đo đỏ chứ. Nhiều bạn còn lấy nó trang trí sách vở hoặc áp phích, nhìn bắt mắt hơn hẳn. Ngoài ra, những bạn học hội hoạ đã lấy cảm hứng, ý tưởng từ những chùm phượng đỏ, tạo ra những bức vẽ, mô hình nghệ thuật đầy sắc màu sáng tạo khiến mọi người vô cùng ấn tượng. Với học trò thì hoa phượng vừa thân thiết lại vừa là suối nguồn cảm hứng nghệ thuật.

Hoa phượng không như các loài hoa khác khoe sắc trong mùa xuân. Thiên nhiên đã trao cho hoa phượng sứ mệnh dùng sắc đỏ của mình để báo hiệu mùa hè đến. Khi chúng ta tạm biệt bạn bè, thầy cô, mái trường, vượt qua cột mốc quan trọng để chuyển cấp rồi bước tiếp chặng đường mới, cũng lúc ấy, những cành phượng sẽ vươn cánh hoa mỏng manh nhưng rực rỡ vẫy chào chúng ta, tựa như đang cố gắng in lên ký ức của chúng ta một khung hình đẹp nhất, rực rỡ nhất.

Rồi những năm học cấp ba cứ thế trôi qua, chúng tôi ngày một lớn, nhưng cây phượng năm nào vẫn như vậy, vững chãi đi qua mỗi lứa học sinh để tỏa bóng mát quanh năm, để nở rộ vào mùa hạ và rồi thu nhỏ mình vào các tấm hình, cuốn phim kỷ yếu cùng chúng tôi ra trường. Hình ảnh rực rỡ của cây phượng cùng với năm tháng học trò đầy khó quên của chúng tôi được tái diễn sinh động, đẹp đẽ đến nao lòng, đẹp đến khắc cốt ghi tâm.

Đến một ngày, báo đài đưa tin rằng bởi mùa mưa bão kéo dài mà vài cây phượng ở mấy nơi đã bị đổ, và để đảm bảo an toàn trước khi xảy ra sự cố tương tự, ngôi trường cũ của tôi đã buộc lòng phải chặt đi cây phượng thân thương đã gắn bó suốt nhiều năm với lứa học trò chúng tôi. Phượng nay không còn, một khoảng trống lớn lao trong ký ức cũng như bị khoét đi khác nào sân trường bây giờ đã mất đi một bóng đại thụ. Chẳng riêng tôi, bạn bè đồng lứa cùng học đều cảm giác lòng có chút buồn man mác.

Chúng tôi tốt nghiệp. Mỗi người lựa chọn cho mình một con đường riêng để bước tiếp và hoàn thành ước mơ. Một số quyết định học trong nước song đa phần đều chọn du học sang Mỹ, Canada, Anh, Úc. Trước khi đi, chúng tôi có cơ hội tụ tập lần cuối để chia xa, trao nhau lời tạm biệt, và những câu chúc may mắn đến nhau. Ngồi lại với nhau, kỷ niệm của ba năm học vừa qua cứ ùa về, nào chuyện lớp học, chuyện thầy cô, từ thứ nhỏ nhặt đến điều đặc biệt theo dòng hoài niệm của chúng tôi mà được khắc họa, được nhắc nhớ như chính chúng tôi vẫn đang sống với nó vậy, niềm vui vẻ vẫn y nguyên. Tất nhiên, đẹp nhất và đáng nhớ nhất vẫn là bức ảnh của khối chúng tôi nô đùa dưới gốc phượng năm nào. Bức ảnh đó đến với chúng tôi một cách tình cờ và nay đã trở thành một kỷ vật không thể tách rời.

Hoa phượng, loài hoa của tuổi học trò, điều đó quả thực không sai chút nào. Thứ hoa ngập tràn sắc đỏ, rực rỡ tựa như năm tháng nhiệt huyết nhất, vô tư nhất của mỗi cuộc đời, thời cắp sách đến trường, cái giai đoạn mà các cô cậu mới lớn bắt đầu có những suy nghĩ, tình cảm vừa ngây dại lại vừa trưởng thành.

Cây phượng trải qua nhiều năm thanh xuân của đời người, chứng kiến những khoảnh khắc vui buồn dưới mái trường, thu lượm hết sự bồng bột, khờ dại thời niên thiếu đến thành niên. Nó đứng đó, sừng sững giữa không trung, giữa hàng trăm học sinh ồn ã tinh nghịch hay cả khi trường lớp vắng vẻ trong thinh không giữa kỳ nghỉ. Thiên nhiên kỳ lạ đến vậy, âm thầm bên cạnh ta, có mặt trong mọi kỉ niệm của ta, để rồi tiễn bước chúng ta trên mỗi đoạn đường mới mẻ trong cuộc sống.

Hoa phượng như lửa, cháy rồi tàn, cũng như tuổi học trò đến rồi cũng sẽ qua. Cho dù đã tàn nhưng phượng cũng đã cùng học sinh khoá chúng tôi vẽ nên khoảnh khắc đẹp nhất của một đời người. Phượng đỏ mùa hạ chính là lời chia tay từ mái trường cũng như lời chúc cho tương lai của từng người trong chúng tôi, khép lại những tháng năm thanh xuân rực rỡ không thể nào quên.