Tại sao lại đối xử với tôi như vậy Đam Mỹ

       Cậu vào xe cũng chẳng nói gì, chuyện cô gái lần trước đến nhà cậu cứ tưởng là bịa đặt giả dối nhưng nay nghe chính người thân cận của cô nói vậy cộng thêm đoạn phim trong tay hắn cậu mới xác nhận là sự thật. Trong lòng nổi lên một chút thương xót. Cậu cứ thờ thẫn nhìn ra ngoài cửa đến khi xe dừng hắn mở cửa gọi cậu mới tỉnh lại bước ra ngoài.   -" Anh!... Ừm cái người lần trước.... Ý em là cái cô tên Trần Lan cô ấy.... " Cậu đi sau lưng hắn ngập ngừng chưa nói hết câu đã bị hắn cướp lời.   -" Anh không có gì với cô ta cả! Đứa trẻ đó không có liên quan đến anh... " Hắn từ tốn.   -" Không phải em hỏi anh chuyện đó! Em chỉ muốn biết cha của đứa trẻ đó đang ở đâu! Nếu như có thể tìm được thì thật tốt! Đưa bé ấy cần có một gia đình ấm áp." Cậu cũng có con nên hiểu đứa bé cần gia đình như thế nào.  -"Hm.. Em thật là! Em bị cô ta đối xử như nào chẳng lẽ đã quên?" Hắn bất lực thở dài.   -" Nhưng... Đứa trẻ đâu có tội! " Cậu hơi run giọng khi nghĩ lại hình ảnh mình nằm trên vũng máu của chính mình, rồi thì hình ảnh những quyển sách kỉ niệm của mẹ để lại cho cậu cháy trong lửa mà chính cậu chỉ có thể bất lực nhìn, việc cô buộc tay cậu vào sau xe rồi khởi động xe kéo lê cậu trên đất và vô số hình ảnh ghê sợ khác. Cậu không kìm được đau đớn cơ thể không động đứng yên tại chỗ.   -" Em! Em sao vậy?" Hắn thấy cậu im lặng liền quay lại thì thấy cậu khuôn mặt nhăn lại, chân run run không vững. Hắn vội chạy lại đỡ cậu.            Cậu không nói gì bám vào hắn ôm chặt. Hắn cũng không nói gì ôm cậu vỗ vỗ lưng an ủi. Ôm được một hồi cậu lấy lại tinh thần buông hắn ra cười cười. Hắn thấy cậu cười liền đặt tay xoa đầu cậu..    -" Em xin lỗi tự nhiên bắt anh cùng ngốc ở đây! Thôi chúng ta cùng vào nhà, còn chuyện kia mai rồi tính" Cậu cầm tay hắn đi vào.              Lúc vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng nặc, tra tấn mũi của hai con người vật lộn cả buổi ở ngoài đường. Hắn hôm nay nghe mùi thức ăn mà bụng réo lên -hiện tượng ít khi xảy ra. Cậu thì nghe mùi thơm mà nhũn cả người, hít hít đi vào bếp.   -" A! Bác không sao chứ?" Cậu đang thả hồn đi vào bếp thì đụng phải một người phụ nữ trung niên nhìn không có dáng vẻ của người hầu mà còn toát ra một vẻ quý phái. Trong đầu cậu xuất hiện câu hỏi người này là ai, chưa từng gặp.   -" Sao vậy bảo bối? Anh nói đi đứng phải... A! Mẹ" Hắn nghe tiếng cậu kêu thì nhanh chân chạy vào đỡ cậu, lúc đang trách cậu thì vô tình ngẩng đầu lên thấy người đứng trước mặt cầm một ít rau quả.   -"...." Cậu to mắt.   -" Con trai! Lâu rồi không gặp! " Bà cười tươi, ôn hoà nói với hắn.   -" Vâng! Mà mẹ về nước lúc nào không nói con đến đón? " Hắn tay vẫn đỡ cậu, nhìn bà .  -" Mới thôi! Mẹ là muốn làm con bất ngờ. Mà con cũng đã lớn 27,28 tuổi rồi vẫn còn lông nhông chơi đùa, chẳng ra thể thống, bao giờ mới định cưới vợ rồi cho mẹ đứa cháu ẫm bồng đây?" Bà nhìn hắn rồi nhìn cậu.   -"....." Cậu câm nín.   -" À! Đây là.... vợ con... Còn về phần cháu ...ừm" Hắn khó xử, chuyện hắn lấy cậu do lời nói của cha với chuyện cậu sinh con vẫn chưa nói cho mẹ. Hắn sợ bà sẽ tức giận khi bản thân lại nghe theo lời cha. Mà chuyện kết hôn đã giấu thì làm sao có thể nói chuyện đứa con cho mẹ?.   -" Con nói gì? Vợ con? " Bà cầm rổ rau bất ngờ nhìn cậu.   -" Dạ mẹ!" Hắn chỉ biết trả lời câu hỏi của bà.   -" Lúc nào, sao mẹ không biết? Chẳng lẽ... Con đang lừa mẹ sao?" Bà nghi hoặc nhìn hắn.   -" Dạ không! Bọn con lấy nhau khoảng 7 năm trước... " Hắn bình tĩnh trả lời.   -" Thật? Con chưa từng nói cho ta! Con coi ta là gì?" Bà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thương tâm oán trách.   -" Mẹ! Con không cố ý tại con hồi trước nghĩ việc lấy em ấy vì do cha ép nên không muốn nói sợ khiến mẹ giận. Mẹ à chuyện dài lắm hay chúng ta ra ngoài nói! " Hắn thấy cứ đứng đây thật không tiện. -" Đúng rồi bác cùng chúng con ra ngoài từ từ nói chuyện! " Cậu cuối cùng cũng nói được một câu.            Bà không nói đáp ứng cùng cậu và hắn ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế.   -" Bảo bối! Anh nghĩ em không nên nghe thì hơn, sẽ đau lòng! " Hắn nhìn cậu ngồi bất an bên cạnh.   -" Mẹ! Cho em ấy lên phòng trước vì trong quá khứ có vài chuyện không vui! " Hắn nhìn mẹ.   -" Được! " Bà chấp thuận.   -" Vậy em lên phòng trước! Con xin phép! " Cậu nhìn hắn do dự chút rồi cúi nhẹ đầu với bà đi lên phòng.   -" Ừm! Được rồi chứ?" Bà nhìn cậu lên phòng mới quay ra nói với hắn.   -"Dạ! Chuyện là....! " Hắn an tâm kể ra sự tình.             Hơn một tiếng, cậu ngồi trong phòng đợi cho đến khi nghe dưới phòng khách có tiếng quát mới vội chạy ra.   -" Con... Mẹ dạy con thế nào? Con không nhớ gì sao? Con có còn coi ta là mẹ nữa không? Con đây là bỏ ngoài tay tất cả những lời ta nói?" Bà tức giận muốn tăng máu.   -" Mẹ! Lúc đó là con suy nghĩ hồ đồ! " Hắn mặc mẹ mắng vẫn giữ một bộ dáng bình tĩnh cam chịu.   -" Ta... Con chẳng phải con ta nữa... Con ta nó không như thế, nó là một đứa trẻ tốt, nó nghe lời ta... Còn con là con của ông ta, của cái tên ngoan độc, cái tên.." Bà tức giận đến choáng váng vô lực ngã vào ghế. Hắn thấy vậy hô một tiếng 'mẹ' rồi liền chạy ra đỡ bà.   -" Đừng động vào ta! " Bà một tay giữ đầu một tay xua xua gạt hắn ra.   -" Bác à! Bác có sao không? " Cậu thấy vậy cũng chạy xuống gần bà.   -" Không sao... Ta...ta xin lỗi, ta thay nó xin lỗi con... Nó đã gây cho con những điều tồi tệ. Con muốn gì cứ nói ra ta sẽ thực hiện cho con.. " Bà nhìn cậu một hồi rồi giữ tay cậu thành khẩn mắt rớm nước.   -" Dạ! Bác trước tiên cứ nghỉ ngơi đã" Cậu nhìn bà chấn an, muốn vào bếp lấy một chút cao.   -" Thôi em ở lại với mẹ! Để anh vào lấy cho" Hắn liếc thấy bà giữ chặt tay cậu thì lên tiếng.   -" Vậy anh lấy đi! Bác nên dựa lưng vào ghế cho thỏa mái !" Cậu ân cần đỡ bà.   -" Cháu nếu muốn rời khỏi cũng được bác sẽ giúp cháu, nó sẽ không uy hiếp được cháu! " Bà giữ tay cậu ôn tồn buồn buồn.   -" Dạ không đâu! Cháu muốn rời khỏi cũng không được vì anh ấy đã nắm giữ cả trái tim cháu rồi! " Cậu vui vẻ, có vẻ bà chỉ nghe chuyện tệ hại hắn gây ra mà chưa nghe những chuyện xảy ra gần đây.   -"....Cháu không cần sợ bác sẽ giúp cháu, nó sẽ không dám làm gì tổn hại cháu nữa đâu... " Bà nghe xong những gì thằng con đểu cán nói thì không tin lời này của cậu.   -" Dạ cháu nói thật ạ! Đúng là trước đây anh ấy có đối xử tệ với cháu nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi, anh ấy rất tốt với cháu. Anh í còn nói muốn làm gương cho con! " Cậu cười dịu dàng.  -"???? Con? " Bà không hiểu nhìn cậu.   -" Dạ, anh ấy chưa nói cho bác? Cháu với anh ấy có một đứa con trai! " Cậu nhìn bà từ từ nói.   -" Cái gì? Con nuôi sao? Mấy tuổi rồi?" Bà ngạc nhiên nhìn cậu.   -" Không phải con nuôi mà là do em ấy sinh ra, đứa trẻ chưa được một tuổi nữa mẹ! " Hắn đứng nghe hai người trò chuyện giờ mới lên tiếng lại gần đưa cao cho cậu.   -" Dạ đúng là do con sinh... Bác chắc thấy kì cục lắm... Chính con giờ vẫn thấy không tự nhiên.. " Cậu mặt ngượng ngùng, lấy cao giơ lên gần mũi bà.   -" À ta cũng không phải chưa nghe qua chỉ là... Không ngờ lại.. Nhưng quan trọng là đứa trẻ.. Nó đâu rồi? " Bà nhìn ngó xung quanh.   -"À... Dạ... Vừa nãy vừa lên máy bay rồi ạ! " Cậu ngập ngừng.   -"@_@ Hả? Nó... Làm sao? " Bà không tin vào tai mình nữa.   -" Tần Dao Dao dạo này ở nhà con, hôm nay chị ta bảo dẫn tiểu Lâm đi du lịch tiện thể qua đó kiểm tra sức khỏe luôn, nên đi chiều nay rồi! " Hắn bình tĩnh giải thích.   -" Tiểu Lâm? Hai đứa, có thật sự coi đứa bé đó là con không, nó còn chưa được một tuổi đã tách ra! " Bà thở dài nhìn con trai và con dâu ngốc.   -" Mẹ yên tâm một tháng nữa nó sẽ về! " Hắn khẳng định.   -" Hừ! Ai cần cậu nói, tôi đang nói chuyện với con dâu tôi! " Bà ghét bỏ hắn.   -" Mẹ à! Lâu rồi chưa gặp mà mẹ nỡ đối xử vậy với con cơ chứ! Mọi chuyện đã êm đẹp rồi, em ấy cũng tha thứ và chấp nhận con rồi mẹ còn giận cái gì nữa a! " Hắn thương tâm.   -" Chẳng biết. Nhìn con thấy gai mắt thôi, hừm! " Bà liếc đểu hắn, bà nói vậy chứ bản thân sao có thể giận hắn lâu được với lại mọi chuyện cũng tốt đẹp rồi.   -" À! Mẹ còn chưa biết tên đứa bé. " Bà nhìn cậu đột nhiên nhớ ra.   -" Dạ bác! Đứa bé tên Bạch Vũ Lâm!" Cậu vẫn nhẹ nhàng nói.   -" Ừ tên cũng được! Nhưng cách con xưng hô không tốt, con là vợ con trai ta nên hãy gọi là mẹ! " Bà dịu dàng chỉnh sửa.   -" Dạ bá..à mẹ " Cậu không quen với cách gọi này nên hơi ngượng.   -" Thôi được rồi cùng vào ăn cơm, ta nấu rất nhiều nhưng lâu vậy chắc cũng nguội rồi! Hai đứa vào phòng ăn đợi ta hâm nóng lại" Bà sức khỏe hồi phục đứng lên vào bếp.   -" A! Thôi.... mẹ để con, mẹ cùng anh Phong vào phòng ăn ngồi trước, con sẽ mang đồ ra liền" Cậu nhanh chân đi trước bà quay lại nói rồi chưa ai kịp nói gì cậu đã vụt mất vào trong bếp.   -" Hm... Đứa trẻ tốt! Con lo mà chăm sóc tốt không mẹ dẫn đi nơi khác đấy!" Bà lườm hắn rồi đi vào phòng ăn.            Hắn chỉ thở dài một hơi rồi theo bà đi vào phòng ăn. Ngồi xuống ghế bà bắt đầu hỏi hắn.   -" À! Giờ vẫn chưa biết vợ con tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Trước đây cuộc sống như thế nào? Gia đình có gặp khó khăn gì không?... " Bà nhìn hắn hỏi dồn dập.   -" Mẹ à! Mẹ hỏi như điều tra tội phạm á" Hắn thở dài nhìn đôi mắt tò mò của mẹ.   -" Thì cứ trả lời đi! " Bà mong chờ.   -" Em ấy tên Trạch Vũ Tường, năm nay 25 tuổi, là con nuôi của nhà họ Trạch, còn những chuyện khác tý con sẽ đưa tư liệu cho mẹ sau."   -" Hả con nuôi? " Bà hơi ngạc nhiên.   -" Vâng mẹ! Nhưng em ấy được mẹ nuôi quý lắm! " Hắn vui vẻ.   -" À thế nên mới có chuyện con cướp tài sản mẹ nó để lại cho! " Bà chẳng ngại móc mỉa hắn.   -" Mẹ!! " Hắn ngân giọng.              Đúng lúc cậu bê thức ăn hắn liền chạy lại chỗ cậu. Hắn biết nếu còn ngồi nói chuyện riêng bà sẽ lại trách mắng nên chuần lẹ. Hắn lấy cớ giúp cậu để tránh bà. Ngồi ăn cơm cũng ngồi cạnh cậu, lúc ăn xong thì đi theo cậu dọn chén đĩa.            Bà hài lòng vì thái độ của hắn đối với cậu. Lúc trong bàn cơm còn gắp đồ ăn rồi khuyên cậu ăn nhiều, nhìn thái độ rất tự nhiên không có chút gượng ép.            Ăn xong thì cũng muộn, cậu cùng bà ngồi ở phòng khách nói chuyện còn hắn thì lên phòng giải quyết công việc, tiện thể mang tư liệu về cậu sang phòng bà để. Khoảng hơn 10 giờ tối, cậu đưa bà lên phòng rồi trở về phòng mình.   -" Công việc của anh sắp xong chưa?" Cậu vừa mở cửa thấy hắn vẫn còn ngồi ở bàn, trước mặt là cái máy tính cùng một số tư liệu quan trọng.   -" Chưa em! Em ngủ trước, anh xử lí công việc xong sẽ ngủ " Hắn mắt nhìn máy tính, miệng vẫn nhớ nhắc cậu ngủ trước.   -" Vâng, nhưng anh đừng quá sức mệt quá thì cứ ngủ, công việc chưa xong mai làm tiếp, sức khỏe quan trọng nhất.! " Nói rồi cậu đi vào phòng tắm một lát rồi đi lại phía giường nằm xuống.              Cậu nhắm mắt vào nhưng chẳng ngủ được, tiếng gõ phím cứ liên tục kêu, hé mắt ra nhìn hắn vẫn chăm chú vào máy tính. Cậu cố nhắm mắt mà mãi không ngủ được, suốt gần một tiếng mắt vẫn trợn ngược, rõ ràng hôm nay lúc về cậu thấy rất mệt nhưng giờ tại sao không ngủ được? Cậu ngồi dậy đi đến chỗ hắn.   -" Anh! Chưa làm xong sao? Nếu em biết anh nhiều việc thì lúc chiều đã không cùng anh ra ngoài rồi! " Cậu nhỏ giọng tội lỗi, một tay đặt lên vai hắn.   -" Em chưa ngủ sao? " Hắn vẫn chăm chú làm việc, miệng hỏi cậu.   -" Em ngủ không được! " Cậu trả lời.   -" Được rồi ngồi vào đây! " Hắn nói rồi rời máy tính kéo cậu ngồi vào đùi tay ôm eo cậu.   -" A! Không cần, em ngồi vậy anh sẽ không làm việc được." Cậu ngại ngùng muốn vùng ra.   -" Không sao! Chỉ cần em ngồi im là được mà! " Hắn giọng ngọt ngào tựa cằm vào vai cậu, đẩy người cậu dựa sát vào ngực hắn, tay giơ lên đặt trở lại bàn phím, mắt chuyên tâm làm việc.            Cậu cảm nhận mùi hương và hơi ấm của hắn mắt mỏi dần, nhưng vẫn không ngủ được.   -" Anh à! Cái đống này anh xử lí chưa" Cậu mở mắt, tay chỉ chỉ đống tài liệu trên bàn.   -" Chưa! Có gì không bảo bối? " Hắn nhìn theo tay cậu.   -" Em trước đây cũng tìm hiểu nhiều về ngành này, em có thể giúp anh xử lí chúng được không ?" Cậu cọ má vào má hắn năn nỉ.   -" Được nhưng nếu mệt phải nghỉ ngay! " Hắn đồng ý nhưng nghiêm giọng. Hắn trước đây điều tra về cậu biết trình độ làm việc của cậu khá tốt, cậu tuy chưa đủ tuổi nhưng các công ty cậu từng làm việc đều khen tinh thần và năng lực của cậu.   -" Em biết rồi mà! " Cậu đứng dậy, lấy ghế khác ngồi cạnh hắn, xử lí tài liệu. Cậu chỉ xem xét, tìm điểm sai sót rồi bảo hắn.          Hai người vật lộn với công việc đến tận hơn 12 giờ đêm mới hoàn thành. Cậu giúp hắn thu dọn rồi vươn vai ngáp dài đi đến giường. Hắn đi đằng sau, mắt cũng hơi rũ xuống.  -" Buồn ngủ quá đi! " Cậu đến giường nằm bịch xuống, hắn đi đằng sau thấy thế liền đi đến chỉnh sửa lại dáng nằm của cậu rồi mới bước lên giường nằm xuống.   -" Anh~~~ Em muốn làm vài chuyện!" Cậu ôm hắn, tựa đầu vào ngực hắn, ngón tay nghịch ngợm vẽ trên ngực hắn, thỏ thẻ.   -" Ừm, chuyện gì? " Giọng hắn trầm trầm êm dịu.  -" Em... Muốn... " Cậu ngập ngừng.   -" Em chẳng phải buồn ngủ sao? " Hắn chưa để cậu nói xong đã chen lời.   -" Hết buồn ngủ rồi! Anh cùng em nha! " Cậu ngại ngùng, đầu cọ cọ ngực hắn.   -" Em nói thật? Em đừng có đang làm dở thì lăn ra ngủ nha! " Hắn vuốt tóc cậu.   -" Vâng! Anh chờ em một lát" Cậu đứng phắt dậy chạy vào phòng tắm.             Hắn ngồi dậy, tay với ra ở ngăn tủ mấy cái bcs để đó. Cậu chạy mất hút hơn 15' sau quay lại. Mặt đỏ lựng, quyến rũ.   -" Ưm... " Cậu cởi bỏ áo tắm, loã thể đi đến chỗ hắn.   -" Em vừa tắm? " Hắn khàn giọng, mắt dán vào cơ thể trần như nhộng của cậu.   -" Em... vào để chuẩn bị! " Cậu ngượng quay đi chỗ khác.   -" À!.... Bảo bối em đẹp quá! Lại đây, cởi đồ cho anh" Hắn ý tình dụ cậu.            Cậu nghe theo tay cởi bỏ y phục trên người hắn. Nhìn xuống cự vật to lớn của hắn thì không khỏi muốn chạy.   -" Nó như vậy là tại em đó. Đeo bao cho anh" Hắn thấy cậu nhìn chằm chằm thằng em của mình thì không khỏi vui vẻ.           Cậu như bị thôi miên, theo lời hắn lấy bcs bọc lên cự vật to lớn kia. Trong suốt quá trình cậu có cảm giá như tay sắp bị thiêu cháy.   -" Nào ngồi lên đây anh xem em sẵn sàng chưa nào! " Hắn cầm tay cậu đang đặt ở thằng em của mình kéo cậu ngồi lên đùi. Hắn ôm cậu vào lòng, cằm đặt lên vai cậu, tay luồn xuống mông cậu thăm dò nơi kín đáo.   -" A.. Ưm! " Cảm giác ngón tay hắn đi vào cậu rên nhẹ.   -" Bảo bối rất có kinh nghiệm a! Mở rộng được như vậy" Ba ngón tay của hắn đi vào trơn chu liền hôn lên vai cậu.   -" Nào giờ nhấc người lên, rồi nhắm thẳng ngồi xuống! " Hắn chỉ dẫn tận tình. Cậu khẽ nhấc người tay cầm cự vật của hắn, mông di chuyển xuống từ từ, cự vật đi qua cửa huyệt, chậm chạp bị nuốt lấy  -" Ah! Bảo bối sướng quá đi à! " Hắn cảm nhận sự co bóp của thịt huyệt mà cảm thán.  -" Ưm.. Ư! " Cậu nhấc người lên xuống nhẹ nhàng.   -" Bảo bối ấn mông em xuống sâu chút! " Hắn nhắc nhở khi cậu chỉ động lơ lửng ở trên.   -" Ưm...ư... Aaa" Bỗng dưng bị hắn ấn xuống, cự vật đâm mạnh vào nới sâu nhất khiến cậu không khỏi rên la.   -" Bảo bối tiếp tục! " Hắn liếm mút đầu ngực cậu.   -" Ưm... Ư... Ah.. Ha..a... Ư... Hư! " Mỗi lần nhấc lên ngồi xuống khiến cậu không khỏi run rẩy sung sướng.   -" Ah! Đúng rồi! Làm tốt lắm" Hắn rà miệng lên cổ cậu cắn mút, một tay đặt ở tiểu đáng yêu của cậu sục mạnh làm cậu thần hồn điên đảo.   -" Ah... Ha..a... Ư...ưm... Đừng...dừng dừng .... lạ...i... Ah! " Cậu bị công phá ở cả hai nơi không thể chịu nổi van xin..   -" Bảo bối! Bóp mạnh lên! " Hắn dâm tà, một tay chuyên tâm chăm sóc tiểu đáng yêu của cậu, một tay vòng ra sau cậu nắm bóp bờ mông căng tròn của cậu.  -" Ha...a ưm.. Ư... Ah" Cậu lên xuống nhanh và mạnh hơn.   -" Ah bảo bối tuyệt lắm! Anh yêu em" Hắn ngập dục tay ép lưng cậu ấn cậu sát vào người hắn hôn mút môi cậu. Điên cùng mút, cắn khiến môi cậu sưng đỏ. Hắn thấy cậu thở nhọc mới chịu buông hai cánh môi đáng thương của cậu. Miệng không ngừng lại cúi xuống tàn sát cổ cậu.             Cậu chân mỏi rời, tuy rất sướng nhưng động tác không thể nhanh chóng. Hắn thấy vậy phối hợp đỉnh cự vật lên liên tiếp va vào điểm G khiến cậu rên lớn sung sướng, khuôn mặt đầy tình dục, mắt mở to bắn bạch dịch vào tay hắn.            Hậu huyệt co bóp dữ dội hơn, khiến hắn cũng không cầm cự nổi bắn ra. Cậu sau khi cảm nhận tính khí hắn rung rung thì biết hắn đã xong, ngã vào ngực hắn thở dốc. Cậu mệt mỏi mắt rũ xuống ngủ. Còn hắn thì chưa xong, cả ngày qua phải chịu đựng hắn thật cảm thấy chưa đủ, đặt cậu nằm ngửa xuống giường, một chân vắt lên vai hắn. Cự vật căng cứng của hắn liền không khách khí đâm vào trong huyệt. Cậu tỉnh dậy nhưng không thể mở mắt vì quá mệt. Cậu chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhỏ nhẹ.              Hắn làm cậu đến gần sáng mới dừng lại. Cậu khi tỉnh dậy tê liệt mặc Duy Phong tắm rửa, mặc quần áo cho. Cậu không thể trách hắn vì người hôm qua đề nghị làm là cậu. Vậy nên mặc dù là đang sống chung với mẹ chồng nhưng 'con dâu' như cậu lại chẳng đi bê trà, nấu cơm mà còn ngủ đến gần trưa. Bà lúc sáng thấy Bạch Duy Phong cũng hỏi về cậu, vì hắn nói cậu mệt nên bà cũng chẳng nói gì thêm mà theo con trai đến công ty. Công ty này cũng nhờ có bà giúp Bạch Duy Phụng nên mới duy trì ổn định đến khi truyền cho Bạch Duy Phong.            Bà đến công ty tiện giúp hắn xử lí một số công vụ. Còn cậu khi tỉnh lại, đỡ lưng đi xuống tầng thì chẳng thấy bà. Cậu còn nghĩ gặp bà ở dưới lầu với ánh mắt hình viên đạn, trách móc cậu như những bà mẹ chồng trong phim nhưng bà lại không ở nhà, cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.   -" Này cô kia! " Cậu thấy một người hầu đang xách đồ vào trong bếp liền gọi lại hỏi.   -" Dạ phu nhân gọi tôi ạ! " Cô hầu thấy vậy chạy lại chỗ cậu.   -" À tôi chỉ muốn hỏi mẹ chồng tôi đi đâu thôi! " Cậu thấy mặt cô nghiêm trọng thì giọng dịu dàng hơn.   -" Dạ thưa, sáng nay đã cùng ông chủ ra ngoài rồi ạ! " Cô thở phào trả lời.   -" Được rồi! Cô tiếp tục làm việc đi." Cậu nghe được những gì mình muốn biết liền rời cô đi ra ngoài vườn.   -" Phu nhân! Khoan đã " Cậu vừa bước đến cửa thì nghe một giọng nói thật quen, giọng nói mà cậu ngày nào cũng phải nghe. Chân cậu bước nhanh hơn, đi thật nhanh ra ngoài.   -" Phu nhân! Ngài quay lại đi a" Cô người hầu thấy cậu chuần liền cẩn thận theo sau.   -" Hôm nay trời đẹp quá a! " Cậu thấy chẳng thể thoát được, đi một bước cô theo một bước liền đánh trống lảng.   -" Đúng vậy! Trời đẹp rất thích hợp để uống thuốc a! " Cô nhìn trời vui vẻ.   -" Thôi mà! Cô đem đi được không? Tôi bây giờ thấy rất khỏe không cần thuốc thang đâu" Cậu nước mắt ngắn dài, không phải cậu không muốn uống mà thuốc đắng lắm á.   -" Phu nhân lại làm khó tôi rồi! Vẫn là nên uống hết" Cô chẳng để ý đến khuôn mặt nhăn như khỉ của cậu mà đưa chén thuốc trên tay tới gần.   -" Hazii... Thật là chẳng thoát được!" Cậu nhìn trời như chuẩn bị phải bước vào đại lao.   -" Ực.. Ực... Đắng quá đi! " Cậu một hơi uống hết.   -" Vậy thưa phu nhân tôi vào trong làm việc tiếp! " Cô nhận chén thuốc cạn rồi lui vào trong.              Cậu nhanh bước ra vườn hoa, mặt vẫn nhăn lại, vị đắng này chẳng phải 1,2 phút là hết. Trời nắng nên cậu chỉ ngồi ở chỗ râm ngắm hoa. Cậu cứ thả hồn vào hoa cho đến khi nghe tiếng xe hắn về mới hoàn hồn rảo bước ra ngoài.   -" Anh đã về! Bác... À mẹ để con đỡ xuống! " Cậu bước ra trước xe cười với hắn rồi đi sang bên cạnh mở cửa đỡ bà.   -" A! Con dâu ngoan" Bà cười vui vẻ vừa lòng.   -" Con hôm qua hơi mệt nên ngủ dậy muộn mong mẹ tha thứ " Cậu vẫn không quên hướng bà nhận tội.   -" Không sao! Nếu mệt thì cứ ngủ, ta cũng không khó tính như vậy đâu. Con chịu ở cạnh con trai ta như vậy ta cảm tạ còn chưa hết! " Bà nhìn cậu cười.   -" Mẹ cứ làm như không cưới em ấy con sẽ ế á! " Hắn bước xuống xe hờn dỗi.   -" Chẳng vậy! Con như vậy ai mà chịu nổi " Bà nhìn con cười đểu.   -" Mẹ à! " Hắn thật chẳng thể tin đây là mẹ mình.

            Cậu cũng chẳng xen vào, nghe hai người nói xong thì cùng vào nhà dùng cơm.

Video liên quan

Chủ Đề