Nỗi sợ lớn nhất của con người là gì tumblr năm 2024

Sài Gòn vào thu, khi những chiếc lá vàng óng ả chạm thềm thì tôi cũng như được chạm vào khung trời thiếu niên của mình. Có một vùng ký ức chập chờn hiện lên vừa xa lại vừa gần. Những năm tháng ấy, tôi có một cuộc đời, anh có một cuộc đời, và hầu như không ăn nhập gì nhau cả.

Cho đến giờ điểm chung duy nhất giữa ta là Sài Gòn, nhưng dường như đấy cũng vẫn chỉ là một điểm giao nhau nhạt nhoà tạm bợ.

Sài Gòn này là của anh, anh sinh ra và lớn lên ở đây. Những năm ấy và cả bây giờ anh đều thuộc về nơi này, nơi này cũng thuộc về anh.

Còn tôi chỉ là khách trọ.

— AN TRƯƠNG

Làm thế nào để từ chối một người nhưng không khiến anh ta mất niềm tin vào bản thân? Bài toán này khó ấy, tôi đang giải. Tôi đã cố khéo léo hết mức để anh hiểu rằng khi anh có xuất phát điểm quá tốt, vừa hay tôi lại là loại “biết mình là ai” quá rõ. Ta không thể qua loa bước vào rồi lại bước ra trong một mối quan hệ mà ở đó chỉ có cảm giác trống trải – tôi nói vậy anh đừng buồn.

Nếu không cẩn thận thì người mang về vết thương lòng, e rằng không phải tôi.

— AN TRƯƠNG

Ta dẫu gai góc phong trần

Vẫn chờ có dịp được lần mong manh

Ngày vui thương nhớ khâu lành

Những lần rách toạc mộng xanh vì đời…

— AN TRƯƠNG

Đôi lần, tôi không buồn cho một điều gì cụ thể, tôi chỉ buồn cho cái cách mà năm tháng đi qua đời mình. Mình cứ lần lượt chứng kiến những lần người với người ngang qua nhau không vết dấu để rồi ở đâu đó nơi mà không ai nhìn thấy, những tiếng thở dài đã lặng lẽ trút ra.

Cuối cùng thì chắc cũng chẳng ai là nuối tiếc cái gì, nếu có chỉ là bùi ngùi một chút thôi, sao đời người ngắn ngủi thế mà những lần dở dang lại quá dài.

— AN TRƯƠNG

Chắc làm gì có ai là ngại để cho người khác bước vào thế giới của mình. Chỉ ngại là bước vào hồ hởi rồi chẳng mấy chốc lại ráo hoảnh bước ra.

— AN TRƯƠNG

“Hà Nội mùa vắng những cơn mưa…”

Lớp bụi mịn của đất Thủ Đô sẽ không thể so sánh được với tiếng còi inh ỏi của chốn Sài Gòn phồn hoa đô lệ. Cái lành lạnh trầm buồn của Phố Huế cũng không thể so sánh được với Đồng Khởi sáng bừng. Không so sánh được ở đây là về cảm giác, mỗi thành phố — ta mến bằng một nỗi mơ hồ riêng.

Ta đi qua vài nơi và tự mình lưu lại một tệp ký ức về những nơi ấy, về con đường, về phố xá và những hàng cây, về khí hậu hay về nhịp sống,… rõ là ai cũng biết mỗi nơi hữu tình theo một cách riêng. Nhưng không phải ai cũng có một cái cảm nhận giống như này, đó là sâu thẳm bên trong tệp ký ức đã lưu lại ấy, mọi vẻ đẹp đều không thổn thức bằng bóng dáng của nhân tố con người — bao gồm những người mà ta biết là sẽ sớm gặp lại hoặc sẽ rất lâu mới gặp lại,

và cả những người mà ta đã phải tự hỏi còn bao lâu nữa mới gặp lại vì tìm mãi không ra một lý do gì.

Vậy đó. Có vậy thôi mà quanh đi quẩn lại là ngày lại qua ngày, con người ta già đi vì như thế thôi đó.

— AN TRƯƠNG

Con người ta sống, cuối cùng chỉ mừng rỡ khi nhìn thấy hy vọng vậy mà thấy rồi thì lại nửa mừng nửa lo. Cái ngập ngừng nửa tiến nửa lùi này mới thật thương làm sao, rốt cuộc đã từng đau đến độ nào rồi?

— AN TRƯƠNG

Người ta nằm cạnh nhau bao nhiêu đó năm, nói toàn những điều thật thà thế mà vẫn có thể mang trong tim một hình bóng khác. Mới đầu nghe rất bình thường, nghĩ kỹ tự nhiên thấy có một chút nhói lên mơ hồ. Cũng không dám chắc mình rồi sẽ là cái người có trái tim to tướng kia hay sẽ là cái người khư khư một lòng để rồi sực tỉnh ra, tiếc cho một mớ tháng năm quanh quẩn.

— AN TRƯƠNG

Em chỉ sợ ngày dài không níu nổi

Ánh hoàng hôn vội vã xuống lưng đồi

Em chỉ sợ lời mình không nói nổi

Dẫu dạt dào nhưng khoảng cách xa xôi

— AN TRƯƠNG

Người ấy chầm chậm bước vào cuộc sống của em, kể cho em những chuyện em không hề hỏi, nói với em những điều vô cùng nhỏ nhặt bình thường, cuối cùng lại tỏ ra tất cả chỉ là ngẫu nhiên tình cờ. Có một trái tim ‘lạnh lùng’ đôi khi lại rất hữu dụng, nếu không những lúc thế này sẽ rất chênh chao.

— AN TRƯƠNG

Những gì em đã từng trải qua nếu so với thế gian muôn màu thật ra chẳng là gì cả, nhưng nếu so với một cô gái nhìn chung là đại trà và cũng không có gì đặc biệt thì đôi khi em cũng hoài nghi chính mình, sức mạnh siêu nhiên nào đã dìu mình qua những ngày như thế nhỉ?

Chủ Đề