Đằng Xà là con gì

Đây là phiên ngoại đồng nhân của độc giả Thiên Nhai Tiểu Vũ Nhuận Như Tô viết.

※※※

Sáng tinh mơ, Ứng Long đang trên đường tới gặp Đằng Xà, hắn ta quần áo không chỉnh tề, vẫn còn buồn ngủ, tóc tai loạn thất bát tao bay trên lưng.
“Đằng Xà, chào nha”.
“Chào”.
“Cứ đi gấp như vậy làm gì?”.
“...Đi đến lớp của Chu Tước”.
“Chu Tước lại hạ phàm rồi sao?”.
“Hừ”.
Ứng Long nhìn bóng dáng người nọ đi xa, đến lúc hắn nói toạc ra thì tóc trắng phiêu dật bồng bềnh lắc lư trong tầm mắt chỉ còn một điểm nhỏ. Sau đó, hắn vỗ đầu hướng sông ngòi mình cai quản mà đi.
“Tõm” một tiếng nhảy vào trong nước lạnh như băng, Ứng Long hít một tiếng thoải mái, thuận miệng hỏi thị nữ bên cạnh: “Hôm trước Bạch Đế có phân phó cái gì không?”.
Thị nữ đáp: “Bạch Đế không có để lại lời gì cho đại nhân, nhưng sai Chu Tước đại nhân hạ phàm, nghe nói là dẹp yên phản loạn của yêu giới”.
Ứng Long toàn thân co thành một đoàn trong nước, đợi một hồi nhìn về phía thị nữ: “ừ, không có sao?”.
Thị Nữ nghĩ một lát, lại đáp: “Thật là không có... Dạ, ngoại trừ chăm sóc Đằng Xà đại nhân, lúc thay ca không được đến muộn”.
Ứng Long vèo một tiếng bật cười, nhớ tới tên kia buổi sáng rõ ràng vẻ mặt thối tha, tức giận không rời giường không khỏi động pháp thuật, đầu ngón tay bắn ra một chuỗi bọt nước dấy lên không trung kết nối, cùng nói chuyện với Đằng Xà:
“Đằng Xà, chào a”.
“...Chào”.
“Ngươi vẫn còn ở Thiên Đình thành thành thật thật mà trực à?”.
“...”
“Hôm qua mấy tiểu tiên mới vào Thiên Đình đến chỗ ta bái phỏng, mang đến vào thứ mới lạ. Ta sẽ sai người đưa qua vài món cùng ngươi giải sầu được không?”.
“... Lão tử không hiếm lạ, ngươi đừng đến phiền lão tử”.
Một tiếng “Oanh” vang lên, bọt nước ở đầu ngón tay Ứng Long hóa thành hơi nước lượn lờ.
Ứng Long bị đau lùi lại, vòng ngón tay bị ngọn lửa nhỏ liếm tới, thầm nghĩ người này đúng là tính khí nóng nảy trăm năm không thay đổi. Ứng Long suy nghĩ hết sức buồn rầu: Tuy rằng Bạch Đế hiện tại đối với Đằng Xà hết sức sủng ái, bất luận Đằng Xà cáu kỉnh như thế nào cũng không bị truy xét, chỉ là sau này vạn nhất Bạch Đế không thích giọng điệu này nữa, Đằng Xà làm sao có thể đi xuống.
Tóm lại, ngoan ngoãn chút thì sẽ không sao. Ứng Long nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bày một kế thanh tâm, đến cứu vãn tiền đồ của của mình và tính khí nóng nảy của bạn thân.
Ứng Long trước tiên nghĩ đến chính là thay đổi một cách vô tri vô giác. Nhân gian có một loại cách nói trứ danh, gọi là: “Gần son thì đỏ, gần mực thì đen”. Ứng Long cho là biện pháp này nên thử một lần. Ngày kế tiếp, Ứng Long hẹn Đằng Xà, đi bái phỏng Linh Quy Ngàn Năm ở đảo nhỏ Đông Hải.
Linh Quy Ngàn Năm đắc đạo đã vượt qua vạn năm, là một trong những thượng cổ linh thú tu được tiên đạo để phi thăng, cũng là bậc tiền bối đức cao vọng trọng. Bởi vì trời sinh bản tính trầm lặng, Linh Quy Ngàn Năm cơ hồ chưa bao giờ Đông Hải tiên cư của ông ấy, suốt ngày bế quan tu hành, không hỏi sự đời. Ứng Long nghe thần thú khác nói, vị lão linh quy này mỗi ngày mười hai canh giờ thì có mười một canh giờ dùng để ngồi thiền, còn lại một canh giờ dùng để ghi chép triết học nhân sinh của mười một canh giờ kia, không khỏi cảm thán tính cách trầm tĩnh của lão nhân gia đã đạt đến mức siêu phàm. Nếu như hắn có thể cùng Đằng Xà tìm hiểu một chút đạo lý và cách đối nhân xử thế, vừa hay có thể hóa giải bản tính nóng nảy của Đằng Xà, như vậy là tốt nhất.
Đằng Xà đối với việc sáng sớm chạy đến nơi hoang vắng ở Đông Hải để thăm một con rùa già thì hai chân đã muốn rảo bước muốn phản kháng, cho rằng việc này cực kì không đúng, nhưng lại không muốn bôi bác mặt mũi của huynh đệ, vì thế cũng gắng gượng cưỡi mây gõ đại môn tiên cư của Linh Quy Ngàn Năm.
Đồng tử canh cửa là một tiểu linh quy bán tiên, hắn chậm rì rì mở cửa, dẫn Ứng Long và Đằng Xà vào trong đình lại chậm rì rì rót trà, cuối cùng chậm rì rì nói cho hai người họ sư phụ đang ngồi thiền, mời hai vị thần thú đại nhân chờ một lát.
Vì thế hai người chờ và chờ, từ lúc mặt trời qua ba sào đợi đến mặt trời qua Tây Sơn, trong đại sảnh trống rỗng, gió lùa vào hơi mát, Đằng Xà đi tới đi lui, rốt cuộc bạo phát:
“Lão ô quy kia rốt cuộc đang làm cái gì? Sao lại mất thời gian như vậy”.
Ứng Long vội vã khoát tay ý bảo hắn nhỏ tiếng chút, tuy rằng nguyên thân của Linh Quy Ngàn Năm là lão ô quy, nhưng dù sao người ta lúc đứng vào hàng tiên ban ngươi còn chưa sinh ra, xưng hô như vậy là bất kính.
Ai biết Đằng Xà thế mà đập bàn:
“Lão tử không đợi nữa, lão tử muốn đi, ngươi ở lại mà chờ”.
Ứng Long thấy hắn giậm chân muốn đằng vân, vội một phen giữ chặt hắn, nhẹ giọng nói: “Đợi một chút, đừng sốt ruột”.
“Bực mình. Lão tử mới không làm chuyện để bản thân khó chịu”.
Đằng Xà tức giận vẫy khỏi tay Ứng Long, lại thế nào vẫy cũng không ra, liền giận dữ, cũng không quản đang ở trong nhà người khác, hỏa dực rào một tiếng mở ra, ánh lửa hoa mỹ thẳng hướng phía chân trời, Mão Nhật Tinh Quân vừa mới bày đầy trời ráng đỏ mây hồng nhất thời mất đi màu sắc.
Lỗ mãng, thật là lỗ mãng. Ứng Long nghiến răng, cũng thi triển thần lực kéo Đằng Xà, trong lúc nhất thời Đông Hải tĩnh lặng không chút sóng, một nửa là rồng đen, một nửa khoảng không trong trẻo, hai thần thú thật lớn giương nanh múa vuốt, làm cho chúng tiểu tiên tu hành ở phụ cận đều nhộn nhịp đến vây xem, thì thào rất náo nhiệt.
Không biết lúc nào, vây xem trong đám người có một vị lão giả bạch phát.
Lão giả kinh ngạc nhìn trận chiến kịch liệt trên bầu trời, sau một lúc lâu, thở dài: “Già rồi, thật sự già rồi”.
Đánh nửa ngày, Ứng Long rốt cuộc phát hiện tình thế không đúng, thu lại mây mưa, liếc mắt một cái liền thấy được vị Linh Quy Ngàn Năm hạc phát đồng nhan kia, đứng tại chỗ. Đằng Xà đang đánh nửa đường mất đối thủ vì vậy tìm cây mà đứng, ôm cánh tay hướng Ứng Long gào thét: “Ngươi hãy tỉnh bớt đi, lão tử mới không cần người khác chỉ điểm, lão tử đi con đường của chính mình, can hệ con chim gì đến người khác?”.
Khóe mắt hắn liếc nhìn tiên ảnh của Linh Quy, nhưng không hề thu bớt ý tứ âm thanh, ngược lại càng thêm kiêu ngạo, hỏi ngược lại: “Linh Quy lão gia tử, ông nói xem có phải không?”.
Ứng Long vù vù một tiếng, theo bản năng nhìn vào hướng Linh Quy, đã thấy vị Linh Quy vỗ vỗ tay, chậm rì nói: “Nói hay”.
Ứng Long líu lưỡi, thầm nghĩ vị Linh Quy lão nhân gia này chẳng lẽ hồ đồ rồi, bước lên phía trước nhận lỗi, nói: “Không ngờ tới làm kinh động lão nhân gia ngài, quấy rầy ngài ngồi thiền, chúng vãn bối vô ý mạo phạm, thật có lỗi”.
Linh Quy lão gia tử cười tủm tỉm, lắc lắc tay: “Ngươi, hài tử này hiểu biết phép tắc, là hài tử tốt, nhưng mà...”, tay chỉ về hướng Đằng Xà “...hài tử đó cũng không tệ”.
Ứng Long như bị ngũ lôi oanh đỉnh đứng tại chỗ.
Linh Quy lão nhân gia không chút hoang mang nói tiếp: “Tươi sống linh động, tự nhiên thành tính, dũng khí này tựa như sau đại chiến hồng hoang tại Thiên Đình đúng là khó có được. Thật là một hài tử đáng yêu, trong hậu sinh vãn bối được vài người như vậy thì tốt”.
Đằng Xà đứng giữa không trung đắc ý, hướng Ứng Long nháy mắt. Ứng Long phảng phát như không nghe thấy.
Linh Quy ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần, có chút tiếc nuối: “Thời gian không sớm nữa, ta cũng đến lúc ngồi thiền, hai tiểu tiên hữu hãy về trước đi, ta sẽ không tiễn. Về sau nếu rảnh rỗi, nhớ thường tới thăm lão nhân gia ta”.