Chỉ là một bát canh thôi phong cách ngôn ngữ
Chỉ là một bát canh thôi Mà anh đi tận cuối trời không quên Vườn quê rau rệu rau rền Tập tàng ngọt ánh mắt hiền em tôi Mặn mòi đất mẹ em ơi Nuôi lúa lúa tốt nuôi người người duyên Mang theo một nắm đất hiền Và đôi mắt ấy trao duyên thuở nào Vợi đi nỗi nhớ nao nao Vợi cơn nắng lửa xối vào lòng tôi Bởi Tobias Lanslor Giới thiệu về cuốn sách này Page 2Bởi Tobias Lanslor Giới thiệu về cuốn sách này Tôi không biết phải giới thiệu với bạn đọc tác giả Trần Vân Hạc là nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, nhà lý luận… hay nhà giáo cho đúng nên đành gọi anh là “nhà…” vậy bởi anh xuất hiện trên quá nhiều lĩnh vực mà bài viết ở lĩnh vực nào cũng sâu sắc công phu. Chưa đọc anh nhiều nhưng tôi hiểu anh, nhất là về góc độ thơ vì tôi yêu mến hầu hết tất cả những bài anh sáng tác. Thơ anh nhẹ nhàng, giản dị không đao to búa lớn. Tôi có cảm giác anh không chú ý đến “ngoại hình” lắm và nặng về giá trị bên trong, đó cũng là điều hấp dẫn tôi. Với xu thế thơ hiện nay nhiều người đi tìm cái mới cứ muốn tỏ ra mình có cá tính trong khi chỉ có “quái tính” mà thôi. Họ đưa người đọc vào “Thạch trận” để rồi không thấy lối ra; Họ cho thực khách thực đơn quái dị và gọi là đặc sản để phải kêu lên:“Tôi cố đọc / cố đọc / và cố đọc / đọc xong / chẳng hiểu mình đọc cái gì / hy vọng ra đi / bực mình ở lại / ghét lây thơ / thật là không phải…” “họ bảo tôi / đó là đặc sản / còn tôi / gọi là món ăn quái đản…” thì phải nói Trần Vân Hạc giữ được cái riêng đáng yêu, đáng quý cho mình và cho những đứa con tinh thần của mình. Thật là một may mắn cho người yêu thơ chỉ muốn biết rõ tác giả trao tặng mình cái gì trong bài viết. Xin giới thiệu với bạn đọc một trong nhiều bài thơ của anh mà tôi yêu thích nhất: BÁT CANH TẬP TÀNG Ảnh minh họa - Internet Chỉ là một bát canh thôi Mà anh đi tận cuối trời không quên Vườn quê rau rệu rau rền Mặn mòi đất mẹ em ơi Mang theo một nắm đất hiền Vợi đi nỗi nhớ nao nao Ước ao một bát canh thôi Đọc câu mở đầu ta tưởng sẽ nhầm lẫn nếu gọi là thơ vì dung mạo nó quá bình thường , hay nói khác đi nó là “khẩu ngữ”. Nhưng thực chất đây lại là tài của Trần Vân Hạc, anh làm thơ dễ như nói tiếng mẹ đẻ vậy. Câu mở bình thường ấy sẽ vút lên khi được câu sau chắp cánh: “Chỉ là một bát canh thôi / Mà anh đi tận cuối trời không quên.” Một “bát canh tập tàng” nói theo kiểu dân dã là “bát canh rau láo nháo” đã được anh đầu bếp tài hoa biến thành đặc sản làm cho thực khách phải khao khát và nao nao nếu đã có kỷ niệm quê hương, có ánh mắt hiền làm người ra đi không thể không quay đầu lại. Nhưng tác giả còn khéo léo hơn nữa khi nói với người đọc về nguồn gốc sâu xa của những gì ta có được là:“ Đất mẹ”.“Đất mẹ” đã “nuôi lúa lúa tốt nuôi người người duyên” nhờ thế mà cuộc đời “vợi cơn nắng lửa xối vào lòng”. “Bát canh tập tàng” thật là một bài thơ sâu lắng, đượm tình. Linh Tâm Page 2Kính thưa quý độc giả Website nguoixunghekiev.vn hoạt động chính thức từ tháng 10/2012. và phi lợi nhuận. Trang tin đăng tải tin tức của cộng đồng người Việt tại Kiev và toàn Ucraina, đồng thời lấy tin từ các trang báo mạng khác trên nguyên tắc trích dẫn nguyên bản đường nguồn chính. Là những người làm báo không chuyên nên chắc chắn sẽ gặp sai sót không mong muốn, chúng tôi sẽ tiếp thu chân thành những góp ý xây dựng của quý độc giả để cho trang tin ngày càng hoàn thiện hơn, xin gửi về mục liên hệ trên mặt báo hoặc Email: ĐT: 093-712-24-57 093-973-97-39 Xin trân trọng cảm ơn. Biên tập: Hồ Sỹ Trúc Page 3Kính thưa quý độc giả Website nguoixunghekiev.vn hoạt động chính thức từ tháng 10/2012. và phi lợi nhuận. Trang tin đăng tải tin tức của cộng đồng người Việt tại Kiev và toàn Ucraina, đồng thời lấy tin từ các trang báo mạng khác trên nguyên tắc trích dẫn nguyên bản đường nguồn chính. Là những người làm báo không chuyên nên chắc chắn sẽ gặp sai sót không mong muốn, chúng tôi sẽ tiếp thu chân thành những góp ý xây dựng của quý độc giả để cho trang tin ngày càng hoàn thiện hơn, xin gửi về mục liên hệ trên mặt báo hoặc Email: ĐT: 093-712-24-57 093-973-97-39 Xin trân trọng cảm ơn. Biên tập: Hồ Sỹ Trúc |