Bài văn mẹ bị bệnh em chăm sóc mẹ năm 2024

Hôm nay, Mytour muốn giới thiệu Mẫu văn lớp 6: Mô tả mẹ khi em bị ốm, nhằm cung cấp tài liệu hữu ích cho học sinh trong quá trình học tập về văn miêu tả.

Bài văn mẹ bị bệnh em chăm sóc mẹ năm 2024

Mô tả hình ảnh mẹ khi em bị ốm

Tài liệu này gồm dàn ý và 22 mẫu văn lớp 6, được chúng tôi công bố chi tiết dưới đây. Hy vọng sẽ giúp ích cho bạn đọc trong quá trình viết văn của mình.

Dàn ý mô tả hình ảnh mẹ khi em bị ốm

1. Mở bài

Giới thiệu nguyên nhân và hoàn cảnh dẫn đến tình trạng em bị ốm.

2. Thân bài

  1. Mô tả hình ảnh của mẹ khi em bị ốm
  • Bản thân mẹ tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
  • Trong lúc em bị sốt, mẹ dường như không ngừng chạy đi chạy lại.
  • Mẹ tận tâm chạy đi mua thuốc, nấu cháo để chăm sóc em.
  1. Miêu tả hành động của mẹ khi em mắc bệnh
  • Mẹ nấu cháo và nuôi em ăn.
  • Mẹ khuyến khích em uống thuốc.
  • Mẹ ủng hộ em xin nghỉ học.
  • Mẹ tỉ mỉ thức đêm chăm sóc cho em...

3. Kết luận

Tình cảm và suy tư về mẹ: lòng biết ơn, sự yêu quý.

Miêu tả hình ảnh của mẹ khi em ốm

Bài văn mẫu số 1

Người mẹ không chỉ là người sinh ra chúng ta, mà còn là người chăm sóc, nuôi dưỡng chúng ta. Đối với tôi, mẹ là một nguồn động viên tinh thần vững chắc.

Mẹ của tôi là một phụ nữ giản dị nhưng đã hy sinh rất nhiều cho chúng tôi. Đã có nhiều lần tôi làm mẹ lo lắng, nhưng mẹ vẫn ôn hòa nhắc nhở để tôi nhận ra sai lầm của mình.

Tôi vẫn nhớ mãi một kỷ niệm. Một ngày, trời đổ mưa to khi tôi trở về từ trường. Tuy đã bị mẹ nhắc nhở mang theo áo mưa nhưng tôi vẫn quên. Khi đạp xe về nhà, tôi nhớ lại lời dặn dò của mẹ nhưng đã quá muộn.

Khi về nhà, quần áo của tôi đã ướt sũng. Mẹ đợi tôi ở phòng khách. Tôi nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của mẹ. Mẹ không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói tôi đi tắm. Tôi tắm và ăn cơm xong, sau đó lên nhà học bài. Tới tối, tôi cảm thấy mệt mỏi và sốt. Tôi gọi mẹ lên kiểm tra. Sau khi đo nhiệt độ, mẹ nói tôi bị sốt. Tôi nhìn mẹ, thấy khuôn mặt đầy lo âu, những nếp nhăn xuất hiện. Nhìn mẹ, tôi cảm thấy rất áy náy. Mẹ dặn tôi nằm nghỉ rồi xuống nhà. Sau một lúc, mẹ mang thuốc lên cho tôi. Tôi uống thuốc và ngủ thiếp đi.

Sau kỷ niệm đó, tôi hiểu được sự vất vả của mẹ. Từ đó, tôi thêm yêu thương và trân trọng mẹ. Tôi hiểu rằng tất cả những điều mẹ làm đều bắt nguồn từ tình yêu thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập tốt, luôn ngoan ngoãn để mẹ vui lòng.

Bài văn mẫu số 2

Trong gia đình, tình cảm giữa các thành viên luôn sâu sắc. Đặc biệt, tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Với em, mẹ là người yêu thương và chăm sóc em nhất.

Mẹ là một phụ nữ vất vả, dành cả năm để kiếm sống nuôi hai chị em. Mặc dù công việc của mẹ không cao sang, nhưng em vẫn tự hào và yêu mẹ. Vì mẹ đã dành cho chúng em những điều tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, có những khi, em làm mẹ lo lắng và phiền lòng.

Chiều hôm qua, em xin phép mẹ đến nhà Lan học bài. Cả hai mải mê học nên không biết thời gian trôi như thế nào. Chắc lúc này, mẹ đang chờ em về để cùng nhau ăn cơm. Em vội vã chào bố mẹ Lan, sau đó đạp xe về nhà. Trời bắt đầu nổi giông và dường như sắp mưa. Em cố gắng đạp nhanh để kịp về nhà trước khi mưa. Nhưng không kịp, trời đã đổ mưa. Em lại không mang theo áo mưa nên phải đạp xe về nhà trong mưa. Khi đến nhà, thấy mẹ vẫn ngồi chờ ở phòng khách. Mẹ thấy em dính mưa liền giục em đi tắm nước nóng và ăn cơm. Khuôn mặt mẹ hiện lên vẻ lo lắng. Sau khi em tắm rửa và ăn cơm xong, mẹ đi ăn cơm.

Khoảng chín giờ, em cảm thấy rất mệt mỏi và cảm thấy nóng bừng. Em lập tức báo với mẹ. Mẹ lo lắng lấy cặp nhiệt độ để đo thân nhiệt cho em. Sau khi xác định em bị sốt, mẹ yêu cầu em lên phòng nghỉ ngơi. Không lâu sau đó, mẹ mang một bát cháo lên phòng. Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên:

- Hà ơi, hãy ăn cháo rồi uống thuốc để mau khỏe nhé!

Em cảm thấy thật ấm áp khi nghe giọng nói của mẹ. Sau khi ăn cháo và uống thuốc, mẹ còn nhẹ nhàng đắp khăn ướt lên trán em. Suốt đêm đó, mẹ đã ở bên cạnh để chăm sóc cho em. Hôm sau, em cảm thấy khỏe hơn. Sau khi đo thân nhiệt thấy em hạ sốt, mẹ yên tâm đi làm.

Sau hôm đó, em hiểu thêm về tình yêu thương của mẹ. Với mọi người mẹ, con cái vẫn luôn là điều quan trọng nhất.

'Dù con lớn đi chăng nữa, vẫn mãi là con của mẹ Suy cho cùng, trong tim mẹ vẫn luôn có con'

(Con cò, Chế Lan Viên)

Bài văn mẫu số 3

Thứ năm tuần trước, em trở về từ trường bị ướt sũng trong cơn mưa. Khi đêm đã khuya, cơn sốt đột ngột xuất hiện. Trong nhà chỉ có hai mẹ con vì ba đang công tác ở xa. Mẹ lo lắm, thức suốt đêm để canh chừng bên em.

Cơn sốt làm em khó chịu không thôi. Trán em nóng bừng nhưng cơ thể lại lạnh buốt. Em run cầm cập và kêu: 'Mẹ ơi! Con rét lắm! Mẹ đắp chăn cho con đi!' Mẹ ôm em chặt, an ủi: 'Mẹ biết con cảm lạnh đấy! Hãy bình tĩnh nhé! Mẹ sẽ giúp con khá hơn ngay thôi!'

Mẹ đặt em nằm xuống và đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt sủi bọt tan nhanh trong cốc nước. Mẹ nhẹ nhàng nâng đầu em lên, đưa cốc vào miệng em và dỗ dành: 'Con ngoan nào! Uống hết viên thuốc rồi ngủ một giấc, sáng dậy là khỏe mạnh thôi!'

Vâng lời mẹ, em uống thuốc và cố gắng nhắm mắt nhưng đầu óc lại căng thẳng, khó chịu vô cùng. Mẹ thấm nước mát vào khăn bông, đắp lên trán em. Mẹ nhẹ nhàng xoa dầu nóng lên lưng, ngực, hai bàn chân và bàn tay em. Tiếng xoa xoa nhỏ nhẹ của mẹ vang vọng bên tai em trong giấc ngủ chập chờn:

'Khổ thân con tôi!'. Bất ngờ, nước mắt trào ra khỏi đôi mi em cay xé. Mẹ ơi! Con yêu mẹ biết bao nhiêu! Em ôm lưng mẹ rồi thiếp đi vào giấc ngủ...

'Ò ó o o...!' Tiếng gà trống vang lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Em mở mắt tìm mẹ nhưng không thấy mẹ đâu. Chưa kịp gọi, em nghe tiếng guốc và giọng nói thân thuộc của mẹ: 'Dậy rồi ư? Mẹ nấu cháo giải cảm cho con rồi! Đánh răng xong, con ăn hết bát cháo này, mẹ sẽ cho con uống thuốc. Nếu đến trưa mà hết sốt, mẹ sẽ đưa con đi học. Nếu cảm thấy yếu, mẹ viết đơn xin phép cô để con nghỉ hôm nay'

Nhìn vòng quầng thâm dưới đôi mắt mẹ, em hiểu rằng mẹ đã thức cả đêm để chăm sóc em. Cơn sốt đã giảm, dù đầu còn hơi mệt mỏi nhưng em cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đôi bàn tay của mẹ thật kỳ diệu. Mẹ là người bảo vệ che chở cho em suốt cuộc đời. Công ơn của mẹ với con không thể nào quên! Em hi vọng khi lớn lên sẽ có thể đền đáp công ơn của mẹ.

Bài văn mẫu số 4

“Mẹ kính yêu của con. Người ta thường nói rằng chỉ khi nuôi con mới hiểu được lòng cha mẹ. Nhưng sau trải nghiệm trận ốm vừa qua, con hiểu thêm về tình yêu của mẹ. Con cảm nhận được hết lòng mẹ dành cho con…”. Đó là những dòng tâm sự trong cuốn nhật ký mà tôi gửi đến mẹ yêu quý. Thay vì lời cảm ơn, tôi muốn nói rằng “con yêu mẹ”.

Tôi thường khỏe mạnh không hay ốm đau. Do thừa hưởng sức khỏe từ cha, tôi đã tự tin quá mức. Hôm đó đi học, mẹ nhắc nhở tôi mang theo áo mưa vì trời đã báo mưa. Nhưng vì trời sáng nên tôi đã không mang theo. Khi chiều về, mây đen kéo tới và mưa rơi đều. Cơn mưa đến nhanh chóng và dữ dội. Tôi chạy về nhà mà không mang theo áo mưa. Khi về đến nhà, tôi ướt sũng. Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng.

Đêm đó, tôi bắt đầu sốt cao, đầu óc mơ màng. Bố mẹ lo lắng, cố gắng làm giảm sốt cho tôi. Tôi nghe thấy từng bước chân của mẹ, bóng mẹ chạy trên tường rồi biến mất. Mẹ ngồi bên tôi, xoa nhẹ lưng, vuốt tóc rồi má tôi. Mẹ chườm khăn lạnh lên trán tôi. Tôi ngủ mê man nhưng dường như vẫn cảm nhận được sự lo lắng của mẹ. Mẹ ngồi bên tôi cả đêm, không ngủ.

Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa. Mấy chú chim hót líu lo chào đón ngày mới. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn và tỉnh táo hơn. Tôi đưa mắt tìm mẹ. Mẹ không ở đó. Tôi vội vàng ngồi dậy và thấy mẹ đã mệt nên nằm ngủ. Nhìn mẹ, tôi thấy thương và tội nghiệp. Mẹ đã già đi nhiều và tôi không để ý. Tôi cảm thấy hối hận vì ích kỷ và vô tâm.

Đang suy nghĩ lúc bố tôi mở cửa phòng bước vào. Bố mỉm cười chào tôi ngày mới. Mẹ cũng thức dậy. Thấy tôi, mẹ vội đặt tay lên trán, vẻ mặt lo lắng. Hai bố con nhìn mẹ rồi cười. Mẹ thấy nhẹ nhõm. Nhưng nụ cười mệt mỏi. Mẹ chạy xuống nấu cháo cho tôi. Bát cháo nóng của mẹ như liều thuốc tình thương, giúp tôi hết sốt và hiểu thêm về lòng mẹ.

Không chỉ khi ốm đau, mẹ luôn dành tình yêu cho tôi. Mẹ ở bên từ bao giờ mà tôi không hiểu. Tình yêu thương của mẹ hiện hữu ngay trước mắt. “Mẹ kính yêu của con, nay con đã hiểu rồi mẹ ạ”.

Bài văn mẫu số 5

“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con. Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…”. Tôi hạnh phúc khi có mẹ. Đặc biệt khi bị ốm, tôi cảm nhận tình yêu thương bao la của mẹ.

Mẹ tôi lại càng bận khi tôi ốm. Cơn sốt kéo dài, tôi mệt lả, nóng ran, miệng khô. Mẹ vo gạo, nấu cháo, chườm túi đá cho tôi. Mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.

Mỗi khi mẹ đến vuốt nhẹ lên trán con, đôi bàn tay ấm áp của mẹ như làm tan biến mọi lo lắng. Mẹ đỡ con ngồi dậy, ôm con vào lòng, chăm sóc từng viên thuốc. Thấy con uống khó khăn, mẹ động viên: “Cố gắng uống để mau khỏi bệnh, rồi con lại có thể đi học, gặp thầy cô và bạn bè, nghe mẹ kể chuyện, học bài nữa nhé?”

Dù mệt mỏi nhưng con vẫn thấy nỗi lo lắng trên khuôn mặt mẹ, mái tóc dính bết vào trán với những giọt mồ hôi. Trong ánh mắt dịu dàng ấy, có những giọt nước mắt. Mẹ cho con nằm xuống, vừa thổi vào bát cháo, vừa thì thầm cho con ăn. Hương vị thân quen của bàn tay mẹ lại ùa về trong con. Tay mẹ lau sạch mồ hôi trên lưng cho con. Gió từ tay mẹ làm con cảm thấy dễ chịu hơn.

Lúc này, con mong sức khỏe sẽ mau mạnh trở lại để thấy mẹ cười hạnh phúc mỗi khi con về nhà, mỗi khi con được khen ngợi. Nhà con nghèo, mẹ phải thức khuya dậy sớm nên khi con ốm, mẹ vất vả hơn nhiều. Mẹ xanh xao và gầy guộc hơn nhiều.

Từ đôi tay của mẹ, con học được lòng yêu thương và sự chăm sóc. Tình thương của mẹ cho con nhiều suy tư về tình mẹ vô hạn. Con mong mẹ mãi bình an. Và con cũng mong sức khỏe sẽ mau mạnh để mẹ không cần lo lắng nhiều về con nữa.

Bài viết số 6: Mẹ và Con

Tuổi thơ của chúng ta luôn bao phủ trong tình yêu thương của mẹ. Đối với tôi, mẹ là người tôi yêu quý và tôn trọng nhất. Mẹ nuôi dưỡng và chăm sóc chúng tôi, vì bố tôi thường đi làm xa.

Ngày đó, khi tôi ở trường, cảm thấy đau đầu và cơ thể run rẩy. Tôi cố gắng về đến nhà. Mỗi ngày bước vào nhà, tôi thường gọi: 'Mẹ ơi' và chạy vào tìm mẹ. Nhưng hôm ấy, bước vào nhà, tôi không thể đứng vững và mặt tái nhợt.

Nhìn thấy tôi như vậy, mẹ chạy đến bên tôi dù cơ thể rất mệt mỏi, nhưng tôi vẫn thấy khuôn mặt mẹ nhợt nhạt và môi run rẩy: 'Con ơi, con sao thế này?' Sau đó, mẹ dẫn tôi vào giường.

Mẹ phủ chăn cho tôi, xoa bóp để tôi ấm lại. Đôi bàn tay mềm mại của mẹ như truyền đạt sức ấm cho tôi, làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Trong lúc xoa đầu, mẹ nói với giọng xót xa: 'Con ơi, khổ thân con, ốm lại còn phải đi bộ về'. Sau khi uống hết bát nước gừng nóng, tôi cảm thấy dễ chịu hơn và buồn ngủ. Bỗng tôi nghe tiếng mẹ gọi: 'Con ơi, dậy ăn bát cháo nóng đi'. Lúc đó, tôi mới nhận ra vẻ đẹp của mẹ. Dù có những vết nám và đôi mắt thâm quầng, nhưng vẻ dịu dàng của mẹ vẫn hiện hữu. Đôi mắt của mẹ ấm áp và đầy tình yêu. Mẹ dỗ dành tôi như tôi vẫn còn bé. Miệng xinh xắn của mẹ từng thìa cháo. Tôi thấy mẹ đẹp nhất trong lòng tôi. Mẹ đã làm mọi việc cho tôi một cách vất vả và cẩn thận. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, tôi yêu mẹ.

Đó là người mẹ đã chịu đựng mọi vất vả, lo lắng và chăm sóc cho tôi. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, và tôi mãi yêu thương mẹ.

Mẫu số 7: Tình Mẹ

“Tình mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào vô tận. Tình mẹ trong trắng như dòng suối ngọt…” Mẹ luôn là nguồn yêu thương, sự quan tâm, lo lắng không ngừng dành cho chúng ta trong mọi hoàn cảnh, luôn ở bên cạnh chúng ta, kể cả khi chúng ta yếu lòng. Đặc biệt là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc em khi em ốm, em càng hiểu biết sâu sắc hơn điều ấy.

Chúng ta đều được lớn lên trong tình mẹ vô bờ bến. Từ lời ru nhẹ nhàng, những cái xoa đầu, đến việc rém chăn cho đỡ lạnh, không ai khác, mẹ luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ bé. Đặc biệt, khi chúng ta ốm, tình lo lắng của mẹ càng trở nên cao cả hơn.

Em không phải là đứa trẻ yếu đuối, nhưng em thường chủ quan với sức khỏe của mình. Nếu không có mẹ, em đã không thể duy trì cơ thể khỏe mạnh như hiện tại. Nhưng tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ khi em bị ốm đã giúp em nhận thức sâu sắc hơn về tình mẫu tử, và ý thức về việc giữ gìn sức khỏe để không làm mẹ lo lắng.

Đó là một buổi tối gió mùa về, trời gió rét buốt. Nhưng lúc ấy mẹ bận công việc và chưa về nhà, em tắm nước lạnh. Kết quả là em bị cảm lạnh. Mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc em. Khuôn mặt mẹ đầy lo lắng và xám xịt, vì chưa bao giờ mẹ để em bị ốm nặng như thế. Có lẽ mẹ tự trách mình vì không chăm sóc em tốt hơn. Trong giấc mơ mê man, em thấy bóng dáng mẹ dài ra, sau đó biến mất. Em cảm nhận như bàn tay của mẹ luôn nắm chặt tay em, âu yếm vuốt ve để truyền cho em hơi ấm của tình mẫu tử. Mẹ thay khăn lau tay, lau mặt cho em, khiến em cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc dù mệt mỏi, em vẫn nhìn rõ đôi mắt của mẹ, đầy ánh sáng và tình yêu thương. Tiếng thở của mẹ trở nên rõ hơn trong bóng tối. Em chỉ muốn ôm mẹ vào lòng, xin lỗi mẹ vì sự nghịch ngợm của mình. Bàn tay dịu dàng của mẹ nắm chặt bàn tay non nớt của em, lan tỏa hơi ấm và sức mạnh. Hôm sau, em cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau khi thức dậy, ánh nắng đã rọi lên, ngoài vườn, tiếng chim hót vang vọng. Dường như mọi vật đều tỏa ra một giai điệu ngọt ngào, hân hoan chào đón cô bé xinh xắn và đáng yêu đó là em. Mẹ tỉnh giấc khi thấy em nhẹ nhàng cử động tay, đôi mắt nâu dài của em, hôm nay mẹ mới có dịp nhìn kỹ, chúng thâm quầng và khô do thiếu ngủ vì phải làm việc mệt mỏi, và hôm nay lại phải chăm sóc em khi em ốm. Em ôm mẹ vào lòng, trăn trở trong lời xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. Mẹ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em và khẽ mỉm cười, nụ cười sau những lo lắng suốt đêm cho em đã làm cho mẹ trở nên tươi vui hơn. Con cảm ơn mẹ vì tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Con yêu mẹ và xin lỗi mẹ.

Không phải ai trong chúng ta cũng được mẹ chăm sóc, điều đó là một thiệt thòi lớn. Vì vậy, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ khi chúng ta còn có thể nhé.

Mẫu số 8: Tình Mẹ

“Dù lớn lên, con vẫn là con của mẹ, Suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn bên con.”

(Con cò)

Một lòng mẹ rộng lớn như biển Thái Bình, luôn âu yếm vỗ về con trải dài cuộc đời, tặng con những điều tốt đẹp và quý giá nhất từ trái tim. Mỗi khi con ốm đau hay khỏe mạnh, mẹ luôn lo lắng, quan tâm dành cho con tất cả yêu thương từ đáy lòng rộng lớn ấy. Với tôi, hình ảnh mẹ chăm sóc khi tôi ốm đã để lại những dấu ấn không phai nhạt.

Mẹ tôi có hình dáng mảnh mai, dịu dàng. Khuôn mặt của mẹ hiền từ, phúc hậu với nụ cười tỏa nắng. Nắng mưa, sóng gió cuộc đời mẹ đã đi qua đã khắc sâu vào làn da nâu rám nắng rất chân quê, mộc mạc của người.

Có những lúc tôi cảm thấy mình thật ngốc vì dù mẹ có mắng mỏ hay trách móc tôi thì suy cho cùng cũng là để tôi trở nên tốt hơn chứ không phải vì mẹ ghét bỏ gì tôi. Ai lại ghét bỏ đứa con mình nuôi dưỡng chín tháng mười ngày từ khi sinh ra chứ. Tuy vậy, đôi khi tôi vẫn cáu giận, tức giận và cãi lại mẹ. Nhưng đến một ngày, khi tôi bị ốm và thấy mẹ chăm sóc tôi mệt mỏi, vất vả như thế, tôi mới thấu hiểu sâu sắc hơn về giá trị của tình mẫu tử.

Hôm ấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, mẹ nhắc tôi rõ ràng là phải mang theo áo mưa đi cẩn thận nhưng tôi lại quên mất. Kết quả là tối hôm đó tôi bị ướt và đến đêm thì sốt cao. Nằm trên giường, tôi mê man chìm vào giấc ngủ sâu, tâm trí trống rỗng. Thỉnh thoảng tôi cảm nhận được có một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc và khuôn mặt của mình. Sự ấm áp đó rất quen thuộc và thân thương, và chắc chắn đó chính là mẹ, cảm nhận của tôi về tình mẫu tử không bao giờ là sai lầm. Ánh đèn mờ mờ trong đêm, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ dài trên chiếc giường, đôi khi lại sấp khăn lau trán cho tôi. Sau một thời gian, mẹ từng thìa cháo nhỏ cho tôi ăn. Ánh mắt mẹ đầy ưu tư lo lắng. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kỳ diệu và tình yêu thương của mẹ tôi đã đỡ bớt cơn sốt. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn thấy mẹ nằm gục bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay non nớt của tôi. Đôi mắt mẹ thâm quầng, có lẽ vì đêm qua thức khuya chăm sóc tôi nên không ngủ được. Tóc dài và mượt mà thường thấy của mẹ đã trở nên rối bời vì chạy qua chạy lại chăm sóc cho tôi nên cũng không có thời gian để chỉnh chu. Lúc đó, tôi cảm thấy một cảm xúc bồi hồi khó diễn tả, trong tâm trí mê đắm, nhớ về những lời nói thô lỗ của tôi với mẹ, những lời lẽ khó nghe mà mẹ phải nhịn nén, tôi bỗng cảm thấy mình là một đứa trẻ không hiểu biết. Đúng lúc đó, mẹ tỉnh dậy, vội vàng ôm tôi vào lòng, hỏi han xem tôi đã ổn chưa, ánh mắt đầy lo lắng chờ đợi. Tôi bật khóc, ôm mẹ và ngập ngừng vài tiếng lí nhí không thành lời. Mẹ xoa đầu tôi mỉm cười đầy yêu thương.

Mẹ là như vầng trăng, làm dịu mát tâm hồn ngây thơ trong trẻo của tôi, mẹ cũng như ánh mặt trời tỏa nắng tâm hồn của tôi. Mẹ là tất cả những điều thiêng liêng, quý báu nhất. Cảm giác mỗi khi ốm được bàn tay mẹ chăm sóc như được uống một liều thuốc tiên khỏi bệnh nhanh chóng. Có lẽ đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử?

Bài văn mẫu số 9

Gió mùa đông Bắc về, đất trời, cây cối đang co ro trong cái lạnh giá. Khung cảnh lạnh lẽo nhưng trong lòng tôi lại có một cảm giác ấm áp khi gió về. Bởi, những cơn gió luôn gợi cho tôi nhớ đến hình ảnh của mẹ vào mùa đông năm ngoái khi tôi bị ốm.

Trong gia đình, mẹ luôn là người yêu quý và nuông chiều tôi nhất. Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho tôi mỗi bữa ăn hằng ngày. Đặc biệt, mẹ rất quan tâm đến sức khoẻ của tôi. Đông đến, mỗi khi tôi ra ngoài mẹ đều căn dặn tôi mặc áo thật ấm để tránh bị cảm. Hôm đó là một ngày đầu đông, khi đài báo gió mùa về mẹ đã dặn tôi phải mặc đủ áo khi đi học. Tôi luôn là đứa chủ quan nên nhân lúc mẹ không để ý tôi đã chạy ra cổng thật nhanh với chiếc áo phong phanh.

Gần trưa, không khí lạnh ùa về. Trên đường về, tôi lạnh cóng, run cầm cập. Về đến nhà, tôi chạy ngay vào chăn và nằm co ro trong đó chờ mẹ về. Vì quá mệt nên tôi thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc đang mê man, tôi cảm nhận được bàn tay của mẹ đặt lên trán tôi. Sau đó, mẹ chạy vội ra lấy khăn lạnh chườm để tôi hạ sốt. Một lúc sau, mẹ bưng lên một bát cháo còn nghi ngút khói bước vào. Mẹ nhẹ nhàng đút từng thìa cháo cho tôi ăn rồi cho tôi uống thuốc để mau chóng khỏi bệnh. Khi đó, tôi thấy khuôn mặt mẻ đầy vẻ lo lắng.

Tối hôm đó, mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc cho tôi. Ánh mắt mẹ hiện rõ sự mệt mỏi và buồn rầu. Mẹ ngồi ủ rũ và không có tâm trạng để làm những công việc khác. Khi ấy, tôi ước có thể khỏi bệnh thật nhanh để mẹ không phải lo lắng như vậy nữa.

Bàn tay mẹ luôn nắm chặt lấy tay con, con cảm nhận rõ những nốt chai sạn trong lòng bàn tay ấy. Sáng hôm sau khi con thức dậy mẹ đã dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con. Lúc mẹ đem cháo vào, con trông mẹ như già đi mấy tuổi. Quầng thâm quanh mắt mẹ cũng hiện lên rõ hơn. Bây giờ con mới cảm nhận được mẹ quan trọng với con như thế nào và con cũng chính là nguồn sống của mẹ. Con thật ân hận vì đã không nghe lời mẹ.

Đối với con, mẹ chính là món quà vô giá nhất mà cuộc sống đã ban tặng. Con yêu và thương mẹ biết bao nhiêu.

Bài văn mẫu số 10

Mới đó một tuần nghỉ ở nhà bị ốm cũng đã qua, hôm nay con trở lại học bình thường. Những ngày ốm là những ngày bản thân con thấy yếu ớt, thấy nặng nề nhất. Nhưng trong mấy ngày ốm đau ấy, mẹ đã luôn túc trực bên con, chăm sóc con. Con yêu mẹ và luôn nhớ mãi khoảnh khắc mẹ chăm sóc con khi con ốm.

Ngày con đổ bệnh, mẹ như thêm mối bận lòng. Con không ra ngoài chạy nhảy đi chơi được nữa, cũng chẳng lon ton tự đến trường như bao ngày bình thường. Bố đi làm xa, chỉ có mẹ ở nhà một mình chăm sóc con. Mẹ viết đơn xin phép nghỉ học rồi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm xin cho con nghỉ mấy ngày ốm. Con chỉ nằm liệt giường. Mẹ luôn ở bên cạnh con chăm sóc. Con thấy nét mặt mẹ buồn rười rượi và thoáng nhiều nỗi ưu tư. Con cười bảo mẹ: 'Mẹ, con sẽ sớm khỏi thôi, mẹ đừng lo ạ'. Mẹ nghe xong chỉ cười mà đôi mắt vẫn chẳng giấu được nỗi đau xót. Ánh mắt vẫn luôn trìu mến nhìn con như bao lần nhưng hôm nay nó ánh lên cả những tia buồn hiu hắt. Những ngày con ốm cũng là những ngày mẹ thức trắng vì lo con giật mình giữa đêm khuya. Có lẽ bởi thế, mẹ gầy đi trông thấy. Làn da sạm đen hơn, cái dáng hao gầy như thêm phần khắc khổ. Con chỉ muốn mình sớm khỏi bệnh để không phải thấy mẹ gầy đi như thế này.

Ngày nào cũng thế, mẹ tranh thủ thời gian khi con còn đang ngủ, mẹ dậy sớm làm các công việc nhà rồi lại nhanh chóng vào với con để đưa cháo con ăn, đưa thuốc con uống, rồi động viên con chóng khỏi. Có những đêm con bất giác trở mình giữa canh khuya, chợt thấy mẹ đang gục xuống cạnh giường con. Con thấy rõ những sợi tóc bạc trắng điểm, làn da sạm đen, bàn tay thô ráp chai sần. Mẹ đã vất vả lắm. Con muốn khóc òa nhưng sợ mẹ tỉnh, lại cố gắng giấu nhẹm giọt nước mắt vào trong tim.

Những ngày con đỡ hơn, mẹ mượn sách của bạn về cho con xem lại để lòng đỡ buồn. Bài nào không hiểu thì cái Lan, cái Vy sẽ sang tận tình giảng con nghe. Thoắt cái, một tuần liền trôi qua, con khỏi ốm và có thể trở lại trường. Con thấy mẹ vui hẳn lên, lòng như nhẹ nhõm và yên tâm hơn hẳn.

Mẹ - mẹ đã thức cả một đời vì con như thế, thức một đời để con có giấc ngủ bình yên. Mẹ đã đánh đổi rất nhiều vì con. Mẹ - con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

Bài văn mẫu số 11

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em, mẹ vẫn là người em yêu quý nhất. Mẹ thương em lắm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc, ăn từng thìa cháo, mất ăn, mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em.

Năm nay mẹ của em đã qua ba mươi tuổi. Khi em bị ốm, đôi mắt của mẹ đen láy, thâm quầng, tỏ ra rất âu yếm. Thường thì mái tóc của mẹ mượt mà, nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối rắm buộc gọn sau đầu. Mẹ lo cho em đến nỗi quên mất cả bản thân mình. Mẹ không cao lắm, dáng vẻ mẹ nhỏ nhăn, mảnh mai. Mẹ thường lấy khăn ướt lau toàn bộ cơ thể em để giúp em hạ nhiệt. Đôi khi, khi em phải nhập viện, mẹ đã rơi lệ, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn ngào lo sợ em không thể bình phục. Sau đó, mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ trầm ấm như tiếng chuông đổ trong chùa giúp em bình tâm. Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn nhỏ. Khi hết chén cháo, em vui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ tái mét, khuôn mặt mẹ xanh xao, mẹ luôn động viên em để em mau chóng bình phục để có thể trở lại trường với bạn bè. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ.

Sáng hôm sau, bạn bè đến thăm em, hỏi thăm sức khỏe của em, và em rất vui vì đã khỏi bệnh. Nhưng mẹ lại rất mệt vì đêm qua đã phải thức trắng chăm sóc em. Hôm đó em được một điểm mười và em dành tặng điều đó cho mẹ. Mẹ rất vui sướng.

Tình cảm của mẹ như biển cả vô tận. Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống. Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và sẽ cố gắng ăn thật nhiều để mẹ không phải lo lắng như ngày hôm đó. Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm được nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa. Em yêu mẹ biết bao nhiêu, mẹ ơi!

Bài văn mẫu số 12

“Bàn tay mẹ bế chúng con Bàn tay mẹ chăm sóc chúng con…”

Trong tiếng hát vang vọng khắp nơi, em nghe thấy những lời ca về người mẹ kính yêu của chúng ta. Người mẹ đã gánh vác nặng nề, sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta, dạy bảo chúng ta trưởng thành mỗi ngày... 'Mẹ!' - Một tiếng từ trái tim đến gần và đơn giản như thế!

Mẹ em năm nay đã bước qua tuổi bốn mươi. Với hình thể thon thả, mẹ đã tạo nên vẻ đẹp của người mẹ hiền từ như bao người phụ nữ Việt Nam. Mái tóc dài, mượt mà được mẹ buộc gọn gàng. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng. Điểm nhấn trên khuôn mặt đó là đôi mắt đen láy luôn nhìn em với tình yêu và sự trìu mến. Mỗi khi em bị ốm, đôi mắt ấy tỏ ra rất lo lắng, thâm quầng vì thức trắng suốt đêm khi em bị ốm. Đôi khi, mẹ sờ trán, đắp khăn ướt lên trán em để giảm sốt. Đôi môi mỏng đỏ hồng ẩn dưới cái mũi cao, thanh tú khiến mẹ càng đẹp hơn. Khi em khỏi bệnh, mẹ rất vui, nụ cười tươi như đóa hồng vừa hé rạng sáng. Đôi bàn tay dịu dàng, mềm mại cho em từng thìa cháo, từng viên thuốc. Giọng nói đầy cảm xúc, mượt mà như tiếng ru, ngân nga như tiếng hòa mi buổi sớm. Mẹ chăm sóc em rất chu đáo. Sáng, mẹ thường dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Buổi tối, mẹ dành thời gian dạy hai chị em học bài, sau đó lại chuẩn bị bài cho ngày mai. Mẹ hiền từ, nhân hậu, luôn yêu thương học sinh như con của mình, dìu dắt, che chở hết mực nên mẹ được nhiều học sinh và phụ huynh quý mến. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời nhất cuộc đời em. Em luôn yêu mến mẹ và tự hào là con của mẹ.

Em mong muốn học tập tốt để đền đáp công lao của mẹ và thầy cô đã dạy dỗ em trở thành người có ích. Thật đúng là: “Biển cả bao la không đầy được tình mẹ!”

Bài văn mẫu số 13

Người cao cả và vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi chính là mẹ. Người dịu dàng và ân cần nhất trong cuộc đời tôi cũng là mẹ. Người yêu thương và che chở cho tôi nhất cũng là mẹ. Người vất vả và khó nhọc vì tôi nhất cũng là mẹ. Trong những ngày thức trắng chăm sóc tôi khi tôi ốm, tôi hiểu rõ hơn thế nào là tình mẹ.

Từ nhỏ tôi đã có sức đề kháng yếu, luôn mắc bệnh. Mỗi khi bị ốm, mẹ tôi vì chăm sóc tôi mà già đi nhanh chóng, đặc biệt là trong trận sốt mùa đông khi tôi 8 tuổi. Mùa đông ấy đến sớm và lạnh buốt. Sau một ngày dài học, khi về nhà, tôi gục ngã lên ghế, nếu không có mẹ đỡ vào giường, tôi không thể đứng dậy được.

Mẹ đưa tôi vào phòng, bật máy sưởi và cởi áo ngoài cho tôi nhẹ nhàng, rồi đắp chăn bông kín cho tôi. Mẹ lấy cặp nhiệt kế cho tôi ngậm vào miệng. Khi bíp bíp bíp vang lên ba tiếng, mẹ kiểm tra và hơi hoảng hốt. Mẹ nhanh chóng dán miếng hạ sốt lên trán cho tôi. Cảm giác mát lạnh từ miếng dán lan tỏa, giúp tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi thấy mẹ mang nước ấm vào, hơi hơi nóng bốc lên. Mẹ thấm ướt khăn, lau người cho tôi. Mẹ cho tôi uống mấy thìa thuốc đắng ngắt, mùi thuốc nồng nặc, màu đen kịt, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê. Tôi nhắm mắt, nuốt mũi, vị đắng làm lưỡi tôi cứng ngắc lại. Mẹ thấy tôi không thoải mái, liền nhét vào miệng tôi một viên đường ngọt, cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm lòng. Sau đó, mẹ đưa tôi nằm xuống, phủ chăn cho tôi, dặn tôi nghỉ ngơi và rời phòng. Dần dần, thuốc có tác dụng, tôi chợt tỉnh dậy, khoảng một đến hai giờ sáng. Tôi nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi. Thấy tôi tỉnh, mẹ hỏi tôi có đỡ hơn chút nào chưa, rồi rót nước cho tôi uống. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, tôi thấy xót xa, chỉ vì lo cho tôi, mẹ như già đi vài tuổi.

Nhờ mẹ chăm sóc, không lâu sau tôi đã khỏi hẳn. Nhớ lại hình ảnh mẹ lo lắng đến mức bơ phờ cả người, tôi thề từ giờ sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, để mẹ không phải lo lắng cho tôi nữa.

Bài văn mẫu số 14

Trong gia đình, người em yêu quý và kính trọng nhất chính là mẹ của em. Mẹ là người giữ lửa mái ấm hạnh phúc cho gia đình, là người chăm lo từng li từng tí mỗi bữa ăn và giấc ngủ của cha con em. Mẹ cũng là tần tảo sớm khuya, lặng lẽ và âm thầm bảo vệ và chăm sóc cho mái ấm gia đình nhỏ. Trong bất kỳ tình huống nào, mẹ em đều hiện lên thật đẹp. Và đối với em, hình ảnh mẹ em hiện lên trong một lần mẹ chăm sóc em khi em bị ốm đã để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai nhòa. Một kỷ niệm đẹp và vô cùng xúc động đối với em.

Mẹ em năm nay đã qua tuổi ba mươi. Mẹ có thân hình nhỏ nhắn nhưng cao ráo. Khuôn mặt trái xoan của mẹ em đầy hiền lành và phúc hậu. Gương mặt mẹ đã có nhiều nếp nhăn, do thời gian và gian lao cuộc sống, cũng một phần là vì sự cố gắng mưu sinh cho gia đình em. Mái tóc đen mượt của mẹ em luôn được cẩn thận buộc gọn. Mùi đinh hương, bồ kết luôn thoảng dịu từ mái tóc của mẹ. Mẹ không ưa sử dụng các loại dầu gội đầu hiện đại. Bàn tay gầy gò của mẹ đã chăm sóc từng bữa ăn tới giấc ngủ cho em. Em yêu nụ cười của mẹ, tỏa sáng như ánh bình minh, khiến em cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy.

Mẹ là người mẹ rất yêu thương gia đình, chăm sóc từng li từng tí từ bữa ăn đến giấc ngủ. Một lần em bị ốm, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc. Khi em về nhà mặt đỏ bừng, mẹ vô cùng lo lắng. Mẹ vội vã chuẩn bị thuốc và cháo cho em. Mẹ ngồi bên giường, đút từng thìa cháo cho em, nhấc đầu ra nghe tiếng cười của mẹ làm em thấy ấm lòng.

Ký ức về sự chăm sóc của mẹ khi em ốm sẽ mãi không bao giờ phai nhạt. Em sẽ cố gắng học giỏi, nghe lời để mẹ không phải lo lắng nhiều nữa.

Bài văn mẫu số 15

Mẹ, người yêu thương em vô điều kiện, người đã sinh ra và nuôi nấng em. Em sẽ không bao giờ quên hình ảnh mẹ lo lắng khi em ốm.

Mẹ em, một người phụ nữ hiền lành và nhân hậu, dáng người nhỏ và khuôn mặt rám nắng, đôi bàn tay thô gầy đã chịu đựng bao vất vả để lo cho gia đình. Nhưng em đã không nghe lời mẹ, khiến mẹ lo lắng hơn. Trong những ngày chuyển mùa từ hạ sang thu, khi thời tiết thất thường, mẹ đã dặn em mang áo mưa nhưng em không chịu nghe. Khi trời mưa lớn, em về nhà với quần áo ướt sũng và gương mặt tái nhợt, khiến mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ đã thức trắng canh đêm để chăm sóc em khi em bỗng dưng sốt cao và đổ rất nhiều mồ hôi. Mẹ vẫn luôn lo lắng và ân cần, nhằm giúp em dễ ngủ hơn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm ngủ quên bên giường, nét mặt nhợt nhạt và đôi mắt với quầng thâm đậm vì thiếu ngủ, em thương mẹ vô cùng và hối hận vì đã khiến mẹ lo lắng. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, mẹ ôm em vào lòng, nghe thấy lời xin lỗi nho nhỏ, mẹ khẽ mỉm cười và vỗ về, động viên em.

Mẹ là người hy sinh vì em rất nhiều, đã chịu đựng bao vất vả để lo cho em và gia đình. Em thương mẹ và sẽ cố gắng giúp đỡ mẹ để mẹ không phải lo lắng nhiều nữa.

...........Mời tham khảo chi tiết tại file tải dưới đây............

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]