Bài học rút ra từ câu chuyện chiếc vòng tròn

Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ ta phải hoàn hảo, có lẽ chính những suy nghĩ này đã khiến chúng ta không ít lần phải rên lên: “đời là bề khổ”. Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng tốt đẹp hơn nhưng là nhân thì vô thập toàn, khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt lo sợ không còn được tôn trọng, tin tưởng. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên ngược lại nó sẽ làm ta tê liệt con người với mặc cảm mình thật vô dụng, bất tài.

Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, có một cái vòng tròn. Từ khi sinh ra, nó đã rất tự hào về thân hình của tròn đến toàn mĩ của mình. Đối với nó, cái vóc dáng tròn trịa hoàn hảo ấy là tất cả.     

Một sáng nọ thức dậy, cái vòng tròn hoảng hồn khi thấy mình bị mẻ mất một góc lớn hình tam giác. Quyết tâm không để hình ảnh của mình bị tổn hại, vòng tròn bắt đầu lên đường đi tìm lại mảnh vỡ hình tam giác của mình.

Vì không còn hoàn hảo, vòng tròn phải lăn rất chậm chạp. Trên đường, nó băng qua một cánh đồng tràn ngập những bông hoa muôn sắc đang đua nhau rực rỡ dưới ánh ban mai. Vòng tròn vừa lăn qua vừa trầm trồ thán phục trước cái sự kì tài của đất mẹ.

Đi được một lát, nó lại băng qua một khu rừng râm ran đầy tiếng chim líu ríu gọi bầy, tiếng đàn hươu đạp lá nô giỡn với nhau, tiếng ve sầu râm ran tạo khúc nhạc, khắp xung quanh sực nức mùi hoa dại cỏ hoang đầy ban sơ, từng tán cây lào xào như tiếng ngàn xưa vọng nói về… Mải lạc trong cái thế giới thần bí ấy, vòng tròn chút xíu nữa là quên mất nhiệm vụ của mình. Nó dằn lòng đi tiếp.

Và cứ thế, cái vòng tròn cứ đi. Nó đi đến nhiều miền đất lạ, băng qua bao thắng cảnh, đặt chân lên nhiều vô vàn những kì quan của tạo hóa… Nó tìm được rất nhiều mảnh vỡ tam giác, nhưng nản một điều là không cái nào vừa người nó cả. Một ngày kia, vòng tròn tìm được một mảnh vừa như in. Nó sướng đến run cả người. Thế là giờ đây, vòng tròn ta lại hoàn hảo như trước. Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi.

Nhưng, quái lạ, trước giờ nó lăn nhanh đến thế này sao! Vòng tròn cứ thế mà lao đi vù vù, mọi thứ cảnh trí bên đường đều nhòe biến đi thành những dải lờ mờ khó hiểu, trong tai nó giờ chỉ rặt tiếng gió thổi nghe đến rợn người, nó thậm chí còn không kịp dừng để tận hưởng mùi hương một khóm cúc dại ven sông…


Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi.

Bài học cái vòng tặng tất cả chúng ta, đó là: Thật kỳ lạ khi con người ta mất đi cái gì đó mà lại cảm thấy mình hoản hảo, một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng, bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hi vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn. Cuộc sống không phải là cái bấy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội, hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Hãy biết chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân, xem chúng là một phần không thế thiếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác, đủ thông minh để hiểu rằng tình yêu thương luôn bao bọc chúng ta. Khi ấy ta đã đạt tới sự hoàn mỹ mà nhiều người đôi khi chỉ dám mơ ước.

Bài này đã được đăng trong Cafe & Góc suy ngẫm. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Đọc kỹ văn bản sau và trả lời các câu hỏi bên dưới: [3.0 ĐIỂM] CHIẾC VÒNG TRÒN “Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Đối với nó, cái vóc dáng tròn trịa hoàn hảo ấy là tất cả. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Và cứ thế, cái vòng tròn cứ đi. Đi đến nhiều miền đất lạ, băng qua bao thắng cảnh, đặt chân lên nhiều vô vàn những kì quan của tạo hóa. Tìm được rất nhiều mảnh vỡ tam giác, nhưng nản một điều là không cái nào vừa người nó cả. Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó sướng đến run cả người. Thế là giờ đây, vòng tròn ta lại hoàn hảo như trước . Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng tròn thấy rằng. cuộc sống khác hẳn đi khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi.” [Theo Quà tặng cuộc sống – Nguồn Internet] Câu 1 [1.5 điểm] a. – Xác định ngôi kể và phương thức biểu đạt chính của văn bản trên. – Chủ đề của văn bản trên là gì? b. Nêu nội dung chính của văn bản trên. Câu 2: [0.75 điểm] Xác định và nêu tác dụng của một câu rút gọn được sử dụng trong đoạn văn sau: “Và cứ thế, cái vòng tròn cứ đi. Đi đến nhiều miền đất lạ, băng qua bao thắng cảnh, đặt chân lên nhiều vô vàn những kì quan của tạo hóa. Tìm được rất nhiều mảnh vỡ tam giác, nhưng nản một điều là không cái nào vừa người nó cả. Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó sướng đến run cả người. Thế là giờ đây, vòng tròn ta lại hoàn hảo như trước.” Câu 3: [0.75 điểm] Xác định và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau: Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó.

Câu 4:[2,0 điểm] Câu chuyện “Chiếc vòng tròn” khuyên con người hãy biết chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân, xem chúng là một phần không thể thiếu của con người. Viết đoạn văn khoảng 15 dòng nêu suy nghĩ của em về ý nghĩa của lời khuyên này.

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chiếc vòng tròn Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường,nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng trònthấy rằngcuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi. [Theo Quà tặng cuộc sống] 1] Theo em vì sao chiếc vòng" dừng lại, đặt Mảnh Vỡ bên đường".

2] thông qua câu chuyện về chiếc vòng tròn em rút ra cho mình bài học gì? Trình bày bằng một đoạn văn ngắn

Chiếc vòng tròn Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường,nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng trònthấy rằngcuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi. [Theo Quà tặng cuộc sống] 1] Theo em vì sao chiếc vòng" dừng lại, đặt Mảnh Vỡ bên đường".

2] thông qua câu chuyện về chiếc vòng tròn em rút ra cho mình bài học gì? Trình bày bằng một đoạn văn ngắn

Bạn tham khảo nhé Câu 1: Chiếc vòng dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường bởi nó thấy bản thân lăn quá nhanh, mọi thứ vụt qua, không còn tươi đẹp như khi lăn chậm nữa, nó bỏ đi mảnh vỡ ấy cũng chính là chấp nhận khiếm khuyết của mình, hoà nhập với cuộc sống xung quanh. Câu 2: - Thông qua câu chuyện trên, dường như ta có thể thấy bản thân mình trong đó. Luôn muốn bản thân hoàn hảo, không có khuyết điểm. Bởi vậy chúng ta luôn bực bội, khó chịu mỗi khi mắc sai lầm. Cũng giống như chiếc vòng khi nó mất đi một mảnh vậy. - Con người ai rồi cũng mắc sai lầm, điều quan trọng là phải nhận ra, sửa chữa và chấp nhận rằng đó là lỗi lầm của bản thân. Khi chấp nhận sai lầm, con người sẽ có động lực để phát triển, dễ dàng hoà nhập với cộng đồng, mỗi khi gặp khó khăn, trắc trở sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

- Chấp nhận khiếm khuyết cũng làm tâm hồn vui vẻ, hạnh phúc. Nếu bạn chỉ chú tâm theo đuổi khát vọng, mong muốn mà quên đi xung quanh thì đó chỉ là niềm vui nhất thời, hạnh phúc thực sự là khi bạn sống chậm, cảm nhận từng vẻ đẹp xung quanh......

Reactions: dotnatbet, phamhongtham2110 and ~ Su Nấm ~

Video liên quan

Chủ Đề