Ai đã xây dựng pháo Đài Bất diệt Liên Minh Huyền Thoại

Thánh nữ của hội Hoa Hồng Đen, danh tính của LeBlanc cũng khó nắm bắt như những lời đồn đại về cô, và mơ hồ như những ảo ảnh cho cô hình dạng. Có lẽ, sau bao thế kỷ sao chép và lừa gạt, đến chính cô cũng không biết được danh tính của mình...

Tàn dư của một hội kín còn lâu đời hơn cả Noxus, những người sáng lập ra Hoa Hồng Đen đã âm thầm mưu đồ nhiều thế kỷ, lôi kéo vào hàng ngũ nhiều kẻ giàu có và quyền lực. Dù không nói nhiều về nguồn gốc của thánh nữ, nhưng vẫn có người tìm ra truyền thuyết nhắc đến một nữ phù thủy giúp đỡ các bộ tộc man di chống lại Ác Quỷ Thiết Giáp đang hoành hành khắp vùng đất vốn đã bị Darkin tàn phá. Đến tận ngày nay, tên của hắn vẫn được nhắc đến trong sợ hãi: Mordekaiser.

Từng là thủ hạ thân tín của con quỷ trước khi phản bội hắn, nữ phù thủy hứa sẽ vô hiệu hóa ngọn nguồn sức mạnh của hắn – Pháo Đài Bất Diệt, cắt rời hắn khỏi cái chết vô tận cung cấp năng lượng cho đế chế ác mộng này. Thế nhưng, dù những người man di có dựng nước ngay trên tàn tích của pháo đài này, họ cũng không nhận ra bí mật ẩn giấu trong đó vẫn chưa hoàn toàn bị khóa kín. Nữ phù thủy là một thiên tài ảo ảnh, và trò lừa vĩ đại nhất của cô là khiến Noxus quên đi sức mạnh hắc ám cuộn chảy trong chính trái tim của nó, trước khi cô bị xóa khỏi lịch sử khi Chiến Tranh Cổ Ngữ nổ ra.

Hội Hoa Hồng Đen ngày nay tồn tại để củng cố thêm quyền lợi của những người nắm giữ ma thuật dạng đó—với môn đồ bao gồm những quý tộc tầm thường, bị tin đồn về phép màu dụ tới, bị giam giữ và khai thác tàn nhẫn. Ngay những chỉ huy quân sự hùng mạnh nhất cũng chỉ biết nghe lời chủ nhân thực sự của giáo phái, trong lúc họ chiến đấu lẫn nhau giành ảnh hưởng trong trò chơi quyền lực, cả ở thủ phủ Noxus lẫn ngoài biên cương.

Trong nhiều thế kỷ, LeBlanc đã bí mật làm cố vấn cho các phái đoàn ngoại giao, xuất hiện cùng lúc ở nhiều quốc gia, dùng các ảo ảnh để biến trật tự thành hỗn loạn. Tin đồn cứ mỗi một thế hệ một thánh nữ mới sẽ xuất hiện chỉ dấy lên câu hỏi—thân phận thật sự của cô là gì? Khi cô lên tiếng, đó có phải giọng của chính cô không? Và cái giá cho ân huệ cô ban tặng là gì?

Boram Darkwill là người gần đây nhất biết được câu trả lời. Dù hội Hoa Hồng Đen đã giúp ông lên ngôi, nhưng ông lại từ chối lời khuyên từ những cố vấn do họ chọn ra, buộc LeBlanc phải đưa ra biện pháp cực đoan hơn. Thao túng một quý tộc trẻ có ten Jericho Swain đi điều tra hội kín, LeBlanc tự khiến mình bị hành quyết cùng với những kẻ mưu phản... hoặc bề ngoài là thế. Rồi, cô đích thân tìm đến Darkwill để phát hiện ra một kẻ cai trị hoang tưởng sợ hãi trước sinh mạng hữu hạn của mình.

Sau khi hứa hẹn kéo dài sự sống cho Darkwill, LeBlanc từ từ đầu độc tâm trí hắn, nhưng cũng ban tặng quyền năng cho hắn. Dưới triều đại của hắn, sự tôn sùng sức mạnh của Noxus càng trở nên kinh khủng, và cả hai cùng nhau đảm bảo huyền thoại về Swain sẽ chấm dứt trong nhục nhã trên chiến trường Ionia.

Nhưng Swain, tự tin với nguồn năng lượng bị phong ấn bên trong Pháo Đài Bất Diệt, đã làm một điều hoàn toàn bất ngờ: lật đổ Darkwill và chiếm quyền cai trị Noxus. Vị Nguyên Soái mới không quan tâm đến di sản của mình, mà chỉ biết đến vinh quang của đế chế—và người như thế sẽ không dễ bị tha hóa. Sau nhiều thế kỷ, LeBlanc tự nhủ, có phải cô đã tìm thấy kẻ tử thù?

Những hành động của cô đã đẩy Runeterra tới ngưỡng đại chiến không biết bao nhiêu lần. Sau những chiến dịch tuyệt vọng khắp Freljord, trên đỉnh Targon, và sâu trong sa mạc Shurima, ma thuật đen tối nhất lại bắt đầu lan tràn, bủa vây ngày một gần hơn đến Noxus. Dù LeBlanc có vẫn còn là nữ phù thủy đã phản bội Ác Quỷ Thiết Giáp hay chỉ là một trong vô số ảo ảnh trống rỗng của cô ta ảnh hưởng của cô vẫn rất thâm căn cố đế.

Hoa Hồng Đen vẫn chưa hoàn toàn nở rộ.

Biểu tượng vĩ đại cho sức mạnh Noxus, Darius là tướng lĩnh đáng sợ và dạn dày nhất ở đây. Đi từ xuất thân khiêm tốn đến chỗ trở thành Đại Tướng Noxus, hắn đã đập tạn vô số kẻ địch của đế quốc—nhiều người trong đó còn chính là người Noxus. Hắn không bao giờ nghi ngờ đại nghĩa của mình, và không bao giờ ngần ngại một khi lưỡi rìu đã vung lên, nhưng ai đối đầu với thủ lĩnh Quân đoàn Trifarian sẽ không nhận được chút khoan dung nào.

“Lịch sử chỉ nhớ đến kẻ thắng. Đi theo Noxus, và được ghi danh đời đời.”~ Darius

  • Tên Tướng: Darius
  • Chủng tộc: Nhân Loại
  • Vai Trò: Đấu Sĩ
  • Vùng Đất: Noxus

Tiểu Sử DARIUS – ĐẠI TƯỚNG NOXUS

Darius và em trai Draven là hai đứa trẻ mồ côi lớn lên ở thành phố cảng Basilich. Darius tìm mọi cách xoay xở để nuôi cả hai, không ngừng đánh nhau với đám du côn lớn tuổi hơn, hay bất kỳ ai đe dọa đến cậu em—kể cả lính gác. Mỗi ngày trên đường phố là một trận chiến sinh tồn, và đến năm mười hai tuổi, số sẹo trên người Darius còn nhiều hơn cả một chiến binh tích góp cả đời.

Sau khi Basilich bị đế chế Noxus, chỉ huy Cyrus nhìn thấy sức mạnh bên trong hai cậu bé ương ngạnh kia, và cho họ gia nhập chiến đoàn. Năm tháng trôi qua, cả hai trải qua biết bao chiến dịch chinh phạt trên khắp thế giới, cũng như nghiền nát vô số cuộc nổi dậy chống lại ngai vàng.

Ở Noxus, ai mạnh là có quyền, bất kể xuất thân, văn hóa, hay gia cảnh, và không ai nhiệt thành theo đuổi lý tưởng này hơn Darius. Từ nguồn gốc thấp kém, anh dần được thăng chức khi luôn đặt bổn phận lên hàng đầu và được kính trọng tuyệt đối nhờ sự dũng mãnh, kỷ luật cùng quyết tâm của mình. Trên chiến trường đẫm máu ngoài bình nguyên Dalamor, anh còn dám xử trảm một tướng lĩnh Noxus khi ông này hèn nhát ra lệnh rút lui. Gầm lên một tiếng, giương cao cây búa, Darius tập hợp tàn quân phản công giành chiến thắng bất ngờ trước đối thủ đông đảo hơn nhiều lần.

Anh được ban cho một đội quân của riêng mình, và thu hút hàng nghìn người trên cả nước háo hức đăng ký tuyển mộ. Phần lớn bị Darius từ chối, chỉ những người mạnh mẽ nhất, kỷ luật nhất, và có ý chí sắt đá nhất được giữ lại. Danh tiếng của anh, kể cả ở những vùng đất bên ngoài Noxus, lớn đến nỗi không lạ gì khi các thành phố đầu hàng ngay khi nhìn thấy kỳ hiệu.

Sau đại thắng trước pháo đài mây Varju, một dân tộc chiến binh đã chống lại Noxus nhiều thập kỷ, Darius được Hoàng đế Boram Darwill phong làm Đại Tướng Noxus. Những ai biết Darius đều rõ anh chẳng coi quyền lực hay danh vọng—anh chỉ muốn thấy Noxus vượt lên tất cả—nên Darkwill lệnh cho anh cùng các chiến đoàn lên phương Bắc đến Freljord, để đàn áp nốt các bộ tộc man di.

Chiến dịch kéo dài nhiều năm và kết thúc trong thế khốn cùng. Darius suýt chết trước những nỗ lực ám sát, tập kích, thậm chí từng bị tộc Móng Vuốt Mùa Đông bắt giữ. Anh dần mệt mỏi trước chiến tranh tiêu hao trường kỳ, và quay lại Noxus để yêu cầu tăng viện.

Dẫn theo đội tùy tùng tiến vào thủ phủ, anh phát hiện hoàng đế đã bị sát hại trong cuộc đảo chính do Jericho Swain dẫn đầu. Ông ta được nhiều đồng minh ủng hộ, bao gồm cả em trai Darius, Draven.

Quả là một tình thế khó khăn. Trên cương vị Đại Tướng, nhiều gia tộc kỳ vọng Darius sẽ báo thù cho Darkwill, nhưng anh biết và rất kính trọng vị thống lĩnh bị thất sủng Swain, và đã từng chống lại việc thải hồi ông ta sau thất bại trước Ionia nhiều năm trước. Lời thề của Đại Tướng là với Noxus chứ không phải với một vị vua cụ thể nào, và Swain là người thành thực về tầm nhìn mới cho đế chế. Darius nhận ra đây mới là người lãnh đạo anh định đi theo… nhưng Swain lại có ý khác.

Tam Cực được lập ra, ba cá nhân sẽ cùng cai trị Noxus, mỗi người đại diện cho một yếu tố của sức mạnh: Tầm Nhìn, Vũ Lực, và Mưu Lược. Darius vui lòng chấp nhận một ghế trong hội đồng này, và cam kết xây dựng một lực lượng tinh nhuệ mới—Quân đoàn Tam Cực, những chiến binh trung thành và tin cẩn nhất của đế chế—và dẫn dắt quân đội Noxus đến thời kỳ chinh phạt huy hoàng kế tiếp.

Truyện Ngắn DARIUS – ĐẠI TƯỚNG NOXUS 1: THÔNG ĐẠO WINTERSPIKE

TÁC GIẢ: LAURA MICHET

Đến tối, tuyết đã tìm được đường chui vào ủng Maja. Cứ mỗi lần cất bước, cô lại thấy dòng nước lạnh buốt như dao chảy từ gót đến tận đầu ngón chân, chẳng khác gì bị lột da vậy.

Những người lính khác cũng đang chật vật lắm—đi mười lăm dặm trong lớp tuyết ngập tới tận bụng nào có dễ dàng. Riêng đội chiến binh dẫn đầu đoàn là chưa thấy suy suyển. Họ vẫn sải bước tự tin như hồi sáng, đôi mắt cảnh giác dán chặt về phía đường chân trời.

Chắc ủng của họ tốt hơn, Maja nghĩ. Lính Tam Cực can trường thật, nhưng chẳng ai can trường đến mức đó trong đôi ủng được phát theo tiêu chuẩn đâu.

“Ê,” Zalt thì thầm. “Sao rồi?”

Zalt, gã nhân ngưu duy nhất trong chiến đội, hắn cao hơn, to hơn, và già hơn tất cả mọi người. Móng vuốt cứng cáp của lão cày một rãnh sâu trên tuyết. Maja thật ghen tị với lão. “Ước gì chân tôi mất cảm giác,” cô than. “Nếu tôi không có chân, ai bắt tôi hành quân được.”

“Trong chiến dịch đánh bọn Móng Vuốt Mùa Đông lần trước, tôi thấy một tên lính bị đóng băng chân,” Zalt nói. “Ngón chân hắn gãy lìa khi mang ủng vào. Thế là, phập! Tướng Darius chặt béng cả cái chân luôn.”

Maja ngó xuống chân núi. Ở ngã rẽ tít đằng xa, cô có thể thấy Darius—Đại Tướng Noxus, hiện thân của Vũ Lực. Cây rìu khổng lồ lóe sáng sau lưng ông.

“May là cô ở đây đó,” Zalt bảo. “Darius biết thông đạo này rõ hơn bất kỳ ai. Ngài đã xây nó trong chiến dịch của Darkwill. Và chúng ta sẽ giúp ngài chiếm lại nó.” Mắt Zalt bùng lên một tia giận dữ. “Bọn Móng Vuốt Mùa Đông chết tiệt!”

Vách núi dựng đứng hai bên đường. Maja ngước lên và thấy bóng quân lính đứng trên đỉnh. “Đội trinh sát không nghỉ ngơi gì cả nhỉ?” cô hỏi.

“Sao cơ?”

Maja chỉ. “Đội trinh sát kìa.”

“Trinh sát nào?” Zalt ngơ ngác.

Rồi lão cũng ngẩng lên.

Tiếng chửi thề của lão chìm nghỉm trong cơn tuyết lở.

Hai tấm màn trắng bung ra từ đỉnh vách đá, lấp kín con đường. Từng khối tuyết rắn như đá đập vào hàng ngũ quân Noxus, nuốt chửng từng nhóm binh sĩ khi tuyết lở tiếp tục tràn xuống. Maja gồng mình, nhưng cứ như bị một con tử xà tông phải vậy. Cú ngã kinh hoàng, cảm giác chơi vơi khó chịu, bóng tối buông phủ, rồi lạnh ngắt.

Thịch! Ai đó lôi Maja ra. “Đứng dậy,” ông ta ra lệnh—giọng nghe như đao kiếm chém vào nhau. “Đào họ lên!”

Cô giũ sạch quần áo và bắt đầu đào. Rồi cô nhận ra: mình đang đứng cạnh tướng quân.

Darius nhìn thấy một cái chân cong queo trong tuyết. “Zalt!” Maja hét khẽ. Cô giúp tướng quân kéo lão ra.

Maja ngoái nhìn sườn núi băng giá: xa xa phía trên, bọn Móng Vuốt Mùa Đông đang nhặt nhạnh từ những thi thể lính Noxus tử trận. Hết đường lui, Maja nghĩ.

Darius đang đếm đầu người. “Có sĩ quan nào không?” ông gọi. Hai lính Tam Cực nhanh chóng chạy tới. “Báo cáo thương vong. qua ngọn núi tiếp theo là tới một con sông. Chúng ta sẽ cố thủ tại đó.” Darius xem xét hàng ngũ tan tác của quân Noxus, cơn giận bừng bừng gần như không thể kiềm chế. “Không đi được thì bò.”

Khi vầng mặt trời nhợt nhạt khuất dần sau đường chân trời, bọn Móng Vuốt Mùa Đông đã đuổi theo quân Noxus tới tận con sông đóng băng cùng với vô số trận mưa tên. Tuy nhiên, mọi trở ngại không làm Quân Đoàn Tam Cực chậm bước. Maja phải thở hổn hển vì cố bắt kịp họ.

Con sông đóng băng đủ rộng và trơn trượt để bọn Móng Vuốt Mùa Đông không vòng qua đánh úp được. Chỉ cần giữ vững bờ sông, mọi đợt tấn công vào quân Noxus sẽ phải xuất phát từ cánh rừng gần đó. Mặc cho tên bắn rải rác từ bóng tối giữa rặng thông, Darius lệnh cho thuộc hạ đào hai hào tuyết song song với bờ. Binh sĩ dùng khiên thay cho xẻng, thậm chí Maja thấy Darius cũng làm điều tương tự.

“Nhớ kỹ vào,” Zalt nói. “Cô đã thấy Đại Tướng Noxus đào hào cùng lính bộ đó!”

Sau đó, mọi người vót cọc để cắm ở đường hào ngoài. Darius đi một vòng kiểm tra hàng phòng thủ—nhưng dừng lại ở chỗ Zalt. “Trông ngươi quen đấy,” ông lên tiếng.

“Tôi đã chiến đấu trong chiến dịch Freljord đầu tiên, thưa tướng quân!” Zalt ngó qua Maja. “Xin hãy cho cô nhóc này biết nó còn tệ hại hơn lúc này thế nào!”

Darius nhìn Maja. “Đây là lần đầu cô ra trận,” ông ta nói.

Maja tự hỏi sao ông biết. “Vâng, thưa tướng quân.”

“Đừng phí thời gian sợ hãi,” ông bảo cô. “Tập trung đối mặt kẻ thù. Tập trung dùng kiếm hạ gục chúng.”

Maja không chắc mình nên nói gì. “Ơ—”

Vút. Thứ gì đó cắt đôi khoảng không giữa họ. Ngọn lao cắm ngập vào tường rào của hào tuyết.

Maja quay về hướng cánh rừng. Cành cây lay động, đao kiếm sáng loáng, và ánh trăng nhảy múa trên những khối xương được đánh bóng.

“Sẵn sàng!” Darius gầm vang.

Trong lúc quân Noxus cuống cuồng tìm chỗ nấp, một đợt lao khác phóng tới, và Maja thấy một người lính gục xuống giãy giụa, trên ngực còn nguyên một đoạn gỗ dài ba thước.

Darius đẩy Maja và Zalt sang bên. Những mũi tên kêu leng keng khi chạm phải cây rìu trên lưng ông. “Nhanh thôi. Chúng sẽ xông đến,” ông bảo họ. Mắt ông cháy rực niềm phấn khích mãnh liệt. “Đó là lúc chúng ta đáp trả!”

Ông vừa dứt lời, từ rừng cây phát ra tiếng gầm gừ. Một loạt sinh vật sáu chân trông giống mèo vọt khỏi bóng tối—móng vuốt giương ra nhắm thẳng cổ họng quân Noxus.

Bọn Móng Vuốt Mùa Đông lao theo chúng.

Lính Tam Cực ùa lên cản địch. Darius đi đầu, cây rìu bổ xuống như máy chém. Maja cũng rút kiếm ra, đứng phắt dậy, sẵn sàng chiến đấu—đúng lúc Zalt ngã nhào ngay cạnh chân cô.

Một ngọn lao ghim trên vai lão.

“Đi đi,” lão thở hắt ra, nhưng Maja đã thủ thế bên lão. Bọn Móng Vuốt Mùa Đông xông tới chỗ họ trong nháy mắt, rìu vung tứ tung. Zalt dùng cánh tay lực lưỡng gạt đi một cú đánh trí mạng, còn Maja hất ngã kẻ tấn công—nhưng thay vì ra đòn kết liễu, cô quay lại chỗ Zalt.

Cô có thể cứu lão. Cô phải làm thế!

Cô dìu Zalt về phía sông, tránh xa trận chiến. Cả hai nghiêng ngả đi trên mặt băng phía sau phòng tuyến Noxus. Khi Zalt khuỵu xuống, thở đầy khó nhọc, Maja chợt cảm thấy thôi thúc bỏ chạy qua bên sông ào ạt dâng lên.

“Đừng!” Zalt biết ngay cô đang nghĩ gì. “Người Noxus không bao giờ bỏ chạy!”

Tim Maja như nhảy khỏi lồng ngực. Cô mở miệng định cãi Zalt—Tôi là người Noxus—nhưng chẳng thốt nên lời.

Rồi Zalt trợn trừng mắt, và một bàn tay to lớn đặt lên vai Maja. Cô biết đó là ai trước cả khi quay lại.

“Đối mặt kẻ thù,” Daris gằn giọng.

“Tôi—”

“Ngươi đang không đối mặt kẻ thù.” Darius phẩy tay, hất cô lăn mấy vòng trên băng. “Người Noxus mà bỏ chạy, chết,” ông nói.

Dưới tay ngài, Maja biết. Bởi lưỡi rìu đó. Cô nhìn chăm chăm khi Darius giơ rìu lên quá đầu, và trong một giây Maja đã nghĩ, Xử tử—thế là hết.

Nhưng khoảnh khắc ấy không đến. Một chùm tên nảy khỏi lưỡi rìu, rơi lả tả quanh họ. Darius hạ rìu xuống. “Người Noxus không chạy. Chúng ta chiến thắng,” ông gầm gừ. “Chúng ta chặt chúng thành từng mảnh vì những gì chúng làm với chúng ta.”

Đột nhiên, Maja thấy tức giận—với bọn Móng Vuốt Mùa Đông, với chính bản thân cô, và với nỗi sợ của cô. Bằng đôi tay tê cóng, cô đẩy Zalt sang một bên. Cô nghe tiếng lão rên rỉ khi ngã xuống mặt băng—nhưng cô để lão nằm đó, và Darius cũng vậy. Vững bước đi cạnh ông, cô lao thẳng vào cơn cuồng phong sắt thép của quân Noxus.

Ánh đao kiếm loáng lên không ngừng. Maja vung vũ khí đến khi bắp thịt bỏng rát và bàn tay đau nhức sau hết lần đụng độ này đến lần đụng độ khác. Cứ mỗi nhát chém như búa bổ, cô lại tự nhắc mình: Sống. Chiến thắng. Chặt chúng thành từng mảnh.

Đến khi mặt trời lên, bọn Móng Vuốt Mùa Đông đã bị đẩy lùi.

Khi quay lại, Darius và Maja thấy Zalt nằm trên bờ sông, ngực cắm chi chít tên. Đã chết.

Maja tê dại. Cô đã tự nói với chính mình, Có lẽ lão đã hồi lại sức. Có lẽ lão đã cố cầm cự. Nhưng lão đã chết ở nơi họ bỏ lão lại.

“Tôi đã cố bảo vệ ông ấy,” cô bảo Darius. “Ông ấy—Ông ấy là một người lính giỏi. Tôi đã cố bảo vệ ông ấy.”

Darius ngừng một lát. “Một quyết định tệ hại,” ông nói.

Maja giật mình. “Thưa ngài?”

“Cô nên chiến đấu bên cạnh những người lính vẫn còn cơ hội sống sót.” Ông chuyển hướng nhìn sang Maja. Cô rùng mình—đôi mắt như thép lạnh. “Lão Zalt đã sẵn sàng để chết. Nhưng cô nên sẵn sàng để chiến đấu.”

“V-vâng,” cô lắp bắp. “Tôi sẽ… Tôi sẽ mạnh hơn, thưa ngài.”

Darius quay về phía Bắc, về phía sườn núi đang được ánh bình minh soi chiếu của dãy Winterspike. Maja có thể thấy lửa trại trên đó. Khói luồn qua rặng cây.

Bọn Móng Vuốt Mùa Đông, đang chờ đợi.

“Vậy thì mạnh nhanh lên,” Darius nói.

Truyện Ngắn DARIUS – ĐẠI TƯỚNG NOXUS 2: NHỮNG NHÂN TỐ CỦA SỨC MẠNH

TÁC GIẢ: ANTHONY REYNOLDS

Tên tôi là Alyssa Roshka Glorianna val-Lokan. Trong gần hai thiên niên kỷ, tổ tiên tôi đã là vua cai trị Delverhold.

Bao lãnh chúa, quốc gia và cả những đế chế tự phong, ghen tị trước của cải mà dãy Ironspike ban tặng,
định lật đổ chúng tôi, nhưng chẳng kẻ nào làm nổi. Chúng tan vỡ trước tường thành của chúng tôi như sóng biển, rồi ngã quỵ trước lưỡi kiếm của chúng tôi.

Tất cả đều thất bại… cho đến khi Noxus tới.

Rồi gia tộc của tôi không còn là vua nữa.

Cô ngẩng cao đầu khi chúng tôi bước lên Nấc Thang Chiến Thắng. Cứ mười hai bậc lại có lính canh. Họ nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích. Chắc đây là lần đầu Alyssa đến thủ phủ, nhưng cô không tỏ ra căng thẳng; cô đâu phải dân tỉnh lẻ. Cô đến từ Delverhood, và dòng máu vua chúa chảy trong huyết quản cô.

Những bậc thang rải đầy lính gác mặc giáp bằng thép đen. Loại quặng được dùng để rèn ra chúng được lấy từ sâu dưới ngọn núi quê nhà cô. Tất cả những bộ giáp tốt nhất Noxus đều bắt nguồn từ đó, sâu dưới ngọn núi. Suốt năm thế hệ, kể từ lúc vương quốc của cô bị Noxus chinh phục và sát nhập, nó đã là thế.

Cờ hiệu màu đỏ bay trong gió chiều khi họ đi lên. Mùi lửa than tràn ngập không trung. Ở Noxus, lò rèn hiếm khi tắt lửa.

Pháo Đài Bất Diệt sừng sững trước mặt họ, đen tối và đầy đe dọa.

“Chúng khoe khoang của cải và trác táng, còn chúng ta sống như ăn xin,” anh cô, Oram, nói. Cô nghiêng đầu nhìn anh đang sải bước đi bên cạnh.

Oram Arkhan val-Lokan. Vai rộng, cánh tay chắc khỏe, và dùng kiếm giỏi miễn chê, đồng thời cũng kiêu ngạo và suy nghĩ hẹp hòi—theo ý Alyssa—nhưng cô che giấu suy nghĩ đó dưới lớp mặt nạ vô cảm. Anh lớn tuổi hơn, dù chỉ vài phút, và chỉ còn hai bước nữa là được cai trị Delverhold. Alyssa hiểu rõ vị trí của mình.

Bề ngoài, ai cũng biết họ sinh đôi. Cả hai đều cao và khỏe mạnh, đôi mắt lạnh lẽo đặc trưng của dòng dõi, cùng phong thái quý tộc. Cả hai đều thắt bím mái tóc đen dài, có hình xăm trên mặt và khoác một áo choàng bên ngoài lớp giáp.

Họ lên đến bậc thang trên cùng. Có tiếng vỗ cánh, và một con quạ bay qua đầu họ.

Alyssa suýt giật mình, nhưng kìm lại được. “Ta có nên có đó là điềm xấu không, anh trai?”

Tay Oram nắm chặt lại,

“Chúng ta đã cống nạp cho kho bạc của Noxus và rèn giáp cho quân đội của nó quá lâu rồi,” anh gầm khẽ, đủ để không lọt vào tai lính gác. “Vì điều gì chứ?”

Để sống sót, Alyssa nghĩ, dù cô không nói thẳng ra.
Hai chiến binh giáp trụ đầy đủ chờ họ bên ngoài cánh cửa kim loại vĩ đại dẫn vào điện. Họ đứng đó cảnh giác, cây rìu dài nắm chặt trong tay. Ba dấu khắc trên ngực và áo choàng màu đỏ thẫm cho Alyssa biết họ không phải lính gác thường.

“Lính quân đoàn,” Oram thốt lên, vẻ ngạo mạn biến mất.

Trong một đất nước của những kẻ sát nhân, Quân đoàn Tam Cực được e sợ và kính trọng hơn tất thảy—bởi cả bạn bè và kẻ địch. Nghe đồn họ chỉ xuất hiện cũng đủ khiến các thành phố thà quỳ gối còn hơn là đối mặt với họ trên chiến trường.”Chúng đang vinh danh chúng ta đấy,” Alyssa nói. “Đi nào anh trai. Đến lúc gặp ‘Hội đồng Tam Cực’ rồi.”

Thứ đầu tiên người ta thấy khi đi vào là ngai vàng của các hoàng đế Noxus trước đây. Nó thật to lớn, tạc từ đá nham tinh, và vô số cờ hiệu, cột trụ, đèn đuốc đều hướng tầm mắt về phía nó. Nó hoàn toàn thống trị cả chốn này.

Ngai vàng trống rỗng, như vẫn thế kể từ thời Nguyên Soái tiền nhiệm chết.

Không phải chết, Alyssa tự sửa lại. Bị hành quyết.

Noxus không có hoàng đế, ngai vàng không có bạo chúa. Không còn nữa.

Trước khi rời Delverhold, Alyssa đã được tham vấn về cách lãnh đạo mới mẻ này.

“Tam Cực,” cố vấn của cha cô gọi nó như thế. “Mỗi người đại diện cho một trong những Yếu Tố Sức Mạnh—Tầm Nhìn, Vũ Lực, và Mưu Lược. Lý thuyết là, khi một cá nhân có thể hủy diệt Noxus bằng sự điên rồ hoặc tha hóa của mình, giờ sẽ luôn có hai người khác để kiềm chế.”

Với Alyssa, đó là một khái niệm hấp dẫn, nhưng chưa được kiểm nghiệm thực tế.

Căn phòng đủ lớn cho hàng ngàn người, nhưng giờ nó trống không, ngoại trừ ba người đang ngồi bên một bàn đá cẩm thạch dưới bệ ngai vàng.

Hai chiến binh trong Quân đoàn Tam Cực hộ tống Alyssa và anh trai đến chỗ họ, tiếng chân vang vọng trên mặt sàn lạnh lẽo. Cả ba đang tập trung thảo luận, nhưng họ ngừng nói ngay khi hai anh em tiến đến. Họ ngồi thành hàng, im lặng đối mặt hai người.

Cô đã biết tiếng hai người trong đó. Còn người thứ ba… à, làm gì có ai biết hết mọi thứ chứ.

Ở trung tâm, đôi mắt tinh tường và không chớp lấy một lần, là Jericho Swain—tân Nguyên Soái. Vẫn có những gia tộc gọi ông là kẻ soán ngôi, bởi ông là người lôi gã điên Boram Darkwill khỏi ngai vàng Noxus, nhưng chẳng ai dám nói thẳng mặt cả. Ánh nhìn của ông nhắm vào Oram trước, rồi đến Alyssa. Cô cố chống lại thôi thúc nhìn vào ống tay áo trái đang giấu dưới tấm áo choàng của ông ta. Nghe đồn ông ta đã mất cánh tay trong chiến dịch xâm lược Ionia thất bại, bị một kiếm sư nào đó của bán đảo lạ lùng ấy chặt đứt.

Ngồi bên phải là Darius, Đại Tướng Noxus huyền thoại, thủ lĩnh Quân đoàn Tam Cực, và giờ là tổng tư lệnh toàn bộ quân đội. Ông ta là hiện thân của sức mạnh; trong khi Swain ngồi thẳng lưng, Darius lại dựa ra sau, những ngón tay gõ nhịp trên hình vẽ trên tay vịn của ghế. Những cánh tay to lớn, biểu cảm lạnh nhạt.

Người thứ ba—chỉ được biết đến với cái tên “Vô Diện”—là một bí ẩn. Người này ngồi im không nhúc nhích, phủ kín toàn thân trong tấm áo choàng dày nhiều lớp. Anh ta [hay cô ta] mang mặt nạ, và thậm chí hai lỗ mắt cũng bị màn đen che chắn, chẳng để lộ chút danh tính. Tay cũng vậy ẩn dưới lớp vải dài. Alyssa nghĩ cô thoáng thấy chút nữ tính mơ hồ từ chiếc mặt nạ, nhưng chắc chỉ do ánh sáng mà thôi.

Darius hất hàm, cho các chiến binh hộ tống họ vào rời đi. Hai chiến binh đấm tay vào giáp ngực để chào, rồi lui lại vài bước, để Alyssa và anh trai một mình đứng trước Hội đồng Tam Cực.

“Mời ngồi,” Swain chỉ tay vào hàng ghế đối diện.

“Tôi thích đứng hơn, thưa Nguyên Soái,” Oram đáp.

“Tùy ý ngươi.”

Có gì đó đe dọa và nguy hiểm ở Nguyên Soái, Alyssa nhận xét… xét đến việc ông ta là một kẻ tàn tật sắp đến tuổi xế chiều…

“Oram và Alyssa val-Lokan, con thứ ba và bốn của Thống đốc Delverhold,” ông tiếp tục. “Đúng là một hành trình dài từ dãy Ironspike tới đây. Ta chắc đây không phải thăm viếng xã giao.”

“Tôi mang theo con dấu của cha tôi,” Oram nói, “để nói thay người.”

“Thế thì nói tiếp đi,” Darius đáp, giọng như sói gầm gừ. “Bớt nghi thức đi. Đây là Noxus, không phải chỗ quý tộc nào đâu.”

Giọng ông ta thô cứng, không như Swain. Giọng của thường dân. Alyssa có thể thấy sự khinh khi của anh trai.

“Trong nhiều thập kỷ, Delverhold đã phục vụ tận tụy,” Oram bắt đầu, nhấn nhá thêm âm điệu quý tộc của mình. “Vàng của chúng tôi nuôi các chiến dịch chinh phục. Sắt của chúng tôi vũ trang cho các chiến đội của đế chế. Cả Quân đoàn Tam Cực nữa.”

Darius vẫn không có ấn tượng gì. “Quặng Ironspike tạo ra những bộ giáp tốt nhất. Ta sẽ không để Quân đoàn của ta mặc bất kỳ thứ gì khác. Ngươi nên tự hào.”

“Chúng tôi rất tự hào, thưa lãnh chúa,” Alyssa nói.

“Ta không phải lãnh chúa. Càng không phải của ngươi.”

Swain mỉm cười, giơ tay lên. “Điều anh ta muốn nói là—ở Noxus, không có ai sinh ra cao quý hơn người khác. Không phải bằng dòng dõi mà một người có được vị trí của mình, mà phải qua các chiến công của họ.”

“Tất nhiên ạ,” Alyssa hạ giọng, nguyền rủa bản thân vì sai lầm của cô.

“Chúng tôi làm việc như nô lệ trong bóng tối dưới mỏ sâu,” Oram nói tiếp. “Và mỗi ngày chúng tôi nhìn thành quả của mình bị những đoàn tàu nườm nượp lấy đi. Chúng tôi còn không đủ nuôi—”

“Thật hả?” Swain nhướn mày. “Cho ta xem tay ngươi đi.”

“Gì cơ?” Oram hỏi lại.

“Cho chúng ta xem tay ngươi, nhóc,” Darius dựa người lên bề mặt sáng bóng của cái bàn giữa cả hai. “Cho chúng ta xem bàn tay phải làm việc như nô lệ trong bóng tối dưới mỏ sâu nào.”

Oram nghiến chặt răng, không rút tay ra.

Darius châm chọc. “Chưa phải vật lộn một ngày nào trong đời. Cả cô ta nữa. Các ngươi có phải làm việc vất vả gì đâu.”

“Ta sẽ không nói chuyện với giọng điệu như thế với…” Oram bắt đầu, nhưng Alyssa đã đặt tay lên vai anh ta. Anh ta giận dữ hất nó đi, nhưng cũng biết điều đổi giọng. “Dãy núi đã cạn kiệt rồi,” anh nói. “Nó không thể duy trì được nữa, và như thế không tốt cho ai cả—cho chúng tôi, hay cho quân đội Noxus. Cần phải nhân nhượng.”

“Nói xem, Oram Arkhan val-Lokan,” Swain đáp, “Delverhold cử bao nhiêu chiến binh đi chiến đấu cho Noxus? Xấp xỉ hàng năm thôi.”

“Không có ai, thưa ngài. Nhưng chúng tôi giỏi hơn trong việc làm ở các hầm mỏ và canh gác biên giới phía bắc khỏi man di. Đó là giá trị của bộ tộc chúng tôi với Noxus.”

Swain thở dài. “Trong số tất cả các tỉnh trấn, thành bang, và quốc gia phục vụ cho Noxus, chỉ có Delverhold không cho lính gia nhập chiến đội. Các ngươi không đổ máu cho Noxus. Các ngươi chưa từng phải làm thế. Thế chưa đủ nhân nhượng hay sao?”

“Không,” Oram đáp cụt ngủn. “Chúng tôi theo lệnh cha đến thương thảo lại, hoặc Delverhold sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài xem xét lại vị trí của mình bên trong đế chế Noxus.”

Căn phòng tĩnh lặng. Kể cả Darius cũng ngừng gõ ngón tay.

Alyssa tái mặt, kinh hoàng nhìn anh trai. Đây là bước đi cô chưa chuẩn bị, và tâm trí cô quay cuồng trước điều đó. Vô Diện tiếp tục nhìn thẳng vào cô từ phía sau tấm mặt nạ.

“Ta hiểu,” Swain nói. “Ta tin mình biết ý định thực sự của cha các ngươi khi phái hai ngươi đến đây, nhưng câu hỏi là… các ngươi có biết không?”

Oram hất hàm với Alyssa. “Cho họ thấy,” anh ta ra lệnh, mắt ánh lên vẻ giận dữ.

Cô hít một hơi thật sâu, và trình ra một cuộn giấy. Bằng những ngón tay run rẩy, cô khẽ mở một miếng giấy da phủ đầy những ký tự bằng tiếng Ur-Noxus. Trên đó có con dấu của Delverhold và Noxus. Cô đặt nó lên bàn, vuốt phẳng phiu trước khi lùi lại chỗ anh trai—đứng về sau nửa bước, đó là vị trí của cô, theo phong tục ở Ironspike.

Darius không tỏ vẻ hứng thú, nhưng cả Swain và Vô Diện đều vươn tay nhìn mảnh giấy. Lại một lần nữa, Alyssa thấy mình cố gắng tìm hiểu xem ai đang ẩn sau tấm mặt nạ.

“Khi Delverhold quy phục Noxus, tám mươi bảy năm trước,” Oram nói, “tổ tiên của chúng tôi đã từ bỏ quyền cai trị và cúi đầu trước ngai vàng của Noxus—ngai vàng mà hiện tôi đang thấy đây, hoàn toàn trống rỗng.”

Darius quắc mắt nhìn anh ta. “Và…?”

“Các điều khoản nói rất rõ về việc chúng tôi thề trung thành với ai. Người cuối cùng ngồi trên ngai vàng đang chết hơn bảy năm trước,” Oram nói, chỉ tay lên trên bệ. “Theo cha tôi được biết, mảnh giấy này giờ vô giá trị. Delverhold không buộc phải tiếp tục cống nạp bất kỳ thứ gì, nhưng vẫn sẽ làm thế vì sự tin tưởng. Tuy nhiên, nếu không được nhân nhượng, Delverhold sẽ buộc phải tách khỏi đế chế. Vùng Ironspike sẽ không còn nằm dưới quyền bảo hộ trực tiếp của các ngài nữa.”

Alyssa muốn quay đi, muốn chạy trốn, nhưng cô thấy mình đứng chôn chân trong lúc chờ phản ứng của hội đồng.

“Lịch sử chỉ nhớ đến kẻ thắng,” Darius cảnh báo. “Đi theo Noxus, và được ghi danh đời đời. Chống lại Noxus, các ngươi sẽ bị nghiền nát và quên lãng.”

“Không đội quân nào từng công phá được Delverhold,” Oram nói. “Ông cha chúng tôi đã mở cổng cho Noxus, hãy nhớ điều đó. Không một giọt máu nào phải đổ cả.”

“Ngươi đang chơi một trò nguy hiểm đấy, nhóc.” Darius chỉ vào những chiến binh đứng sau Alyssa và Oram vài bước. “Chỉ hai người trong Quân đoàn Tam Cực cũng có thể đi vào và chiếm Delverhold. Ta thậm chí còn chẳng cần phải đi cùng họ.”

Như để nhấn mạnh thêm ý của Darius, hai chiến binh dộng rìu xuống sàn, tiếng vang như sấm động.

Oram khinh thường cảnh này, nhưng sự tự tin của Darius đã tác động đến Alyssa. Trông ông ta không phải người hay huênh hoang.

“Đủ rồi,” Swain phẩy tay. “Nói cho chúng ta nghe nhân nhượng thế nào nào.”

Mặt trăng bạc đã treo cao trên bầu trời đêm vào lúc Alyssa và Oram rời điện. Họ đi về phía căn nhà được dùng làm căn cứ hoạt động ở thủ phủ.

Alyssa im lặng, bụng dạ cô vẫn xôn xao, nhưng anh trai cô xem ra có vẻ khá phấn khích sau cuộc gặp vơi những người cai trị của Noxus.

“Swain sẽ đồng ý các điều kiện của chúng ta! Ta chắc chắn,” anh liến thoắng. “Ông ta biết Delverhold quá quan trọng với đế chế để cho phép cha đóng cổng.”

“Thật điên rồ,” Alyssa thì thầm. “Chúng ta tới đây và anh đe dọa họ? Đó là kế hoạch của anh à?”

“Đó là kế hoạch của cha.”

“Sao không nói với em?”

“Em có đồng ý nếu em biết không?”

“Tất nhiên là không,” Alyssa đáp. “Thật ngu ngốc. Chúng ta có thể vừa hiến mình cho đại lễ sắp tới…”

“Nếu Swain bị thuyết phục, chúng ta chỉ cần một người nữa ủng hộ là thỏa thuận xong điều kiện,” Oram nói. “Đó là cách Tam Cực hoạt động. Phải hai người đồng ý thì chuyện mới thành.”

“Darius sẽ không bao giờ đồng ý.”

“Darius là đồ kiêu ngạo. Hắn nghĩ có thể cho hai người đi lấy Delverhold? Phì! Nhưng anh e là em đúng. Nếu hắn chống thì chỉ còn Vô Diện thôi. Tương lai của chúng ta nằm trong lá phiếu của kẻ đằng sau tấm mặt nạ đó.”

“Thế thì chẳng còn gì để làm ngoài việc chờ nghe xem số phận ra sao,” Alyssa cay đắng nói.

Mắt Oram sáng lên đầy nguy hiểm. “Không cần thiết.”

Bao tử Alyssa lại quặn thêm khi nghe anh ta giải thích.

Còn vài giờ nữa mới đến bình minh, nhưng Alyssa đã thấy người nóng bừng khi cô nhẹ nhàng chạy qua những con phố của thủ phủ. Thuộc tầng lớp cao nhất ở Delverguard, cô đội một mũ trụ bằng thép đen chật cứng, và đã sớm thấy tóc mình đẫm mồ hôi bên dưới lớp kim loại.

Có một tá người tất cả, mặc áo trùm kín mít. Họ mang nỏ lớn, bên hông đeo kiếm. Trong thành phố này, chẳng có gì lạ khi thấy một chiến đội đến từ mọi miền đế chế; nếu có ai thấy, vũ khí của họ cũng không gây báo động gì, nhưng Alyssa không thể rũ bỏ cảm giác mình đang bị theo dõi.

Và, bằng cách nào đó, kẻ theo dõi biết ý đồ của họ.

Đường phố Noxus chật hẹp và ngoằn ngoèo, được thiết kế để làm khó bất kỳ lực lượng tấn công nào xuyên qua hàng phòng ngự bên ngoài thành phố. Mái nhà phẳng và có lỗ châu mai, giống như trong các lâu đài, cho phép bất kỳ binh sĩ nào bên trên chiếm ưu thế trước kẻ địch bên dưới. Alyssa cảnh giác nhìn những mái nhà tối đen. Có người đang ở trên đó, theo dấu họ. Có thể họ đang bước thẳng vào ổ phục kích…

Một tiếng đập cánh trên đầu khiến cô dừng phắt lại, giương nỏ lên trời. Cô tự rủa mình yếu bóng vía, và ra hiệu cho những người khác đi tiếp.

“Ý này quá tệ,” Alyssa thầm nhủ đến lần thứ hai mươi kể từ khi rời dinh thự.

Cô cũng nói chừng đó với anh trai, cố gắng khiến anh từ bỏ dự định, nhưng ý anh đã quyết. Đây là lệnh của cha, Oram nói như đinh đóng cột. Họ sẽ trở về cùng một thỏa thuận mới, hoặc đừng trở về. Không có lựa chọn nào khác.

Giờ khi đã có thời gian tiêu hóa mọi chuyện, Alyssa không ngạc nhiên trước kế hoạch của vị thống đốc. Tất nhiên rồi. Hai anh em cô bị bắt và xử tử thì có là gì với cha cô? Ông không bao giờ quan tâm đến ai khác ngoài người thừa kế: anh trai cả của Alyssa, Herok. Nếu họ bị bắt, và Tam Cực dùng họ làm con tin để Delverhold phải quy phục, cô biết câu trả lời của cha sẽ ra sao.

Với ông ta, cô và Oram đều có thể hy sinh được.

Đội ngũ của cô ẩn trong bóng tối khi lại gần Điện Sói, được dựng lên trên tường thành phía nam của Pháo Đài Bất Diệt. Anh cô chắc đứng cách vài con phố về phía đông, cùng một nhóm vũ trang khác.

Nhiều tuần trước khi sứ đoàn đến thủ phủ, các gián điệp đã theo dõi hoạt động ra vào điện. Một trong những quan sát đó đặc biệt thú vị, và dựa trên tin tình báo đó mà Alyssa và anh trai thực hiện kế hoạch này.

Rất gần rồi. Alyssa nhấc tay, những người còn lại nằm sụp xuống, chiếm cứ một lối đi hẹp hướng tới Điện Sói. Đó là một tòa tháp cao nhiều tầng mở về hai bên, mỗi tầng lại được chống đỡ bởi những cột trụ đá đen. Ở trung tâm tòa tháp, cao chừng năm chục thước, là bức tượng nham tinh khổng lồ của một con sói đang ngồi.

Họ đợi chừng một phút đến khi thấy hai ánh sáng nhá lên phía xa—ánh sáng của kiếm lướt trên đá lửa. Tín hiệu cho thấy Oram đã vào vị trí, và đường đã thông.

“Hành động thôi,” Alyssa rít lên. Cả đội của cô đứng lên, chạy thẳng về phía điện. Không có lính gác. Xem ra anh trai cô đã làm xong việc.

Alyssa lệnh cho các chiến binh tản ra. Họ tiến vào, bước qua ngưỡng cửa, và vây quanh tượng sói. Ẩn mình trong bóng tối, họ dựa vào cột trụ, chờ đợi.

Cô nhìn lên. Theo phong tục Valoran, cái chết được đại diện bởi Cừu và Sói. Cừu cho cái chết yên bình, và Sói cho kết cục đầy bạo lực. Ở Noxus, Sói được vinh danh hơn nhiều. Chết yên bình trên giường không phải là cách để bảo toàn danh dự ở một đế chế tôn sùng sức mạnh.

Alyssa hít thở đều, cố làm chậm nhịp tim lại. Tay cô ướt đẫm. Cô chùi chúng vào áo choàng.

Chờ đợi luôn là phần tệ nhất.

Cô nhìn quanh và thấy mình gần như không nhận ra các tùy tùng. Tốt. Nếu bị phát hiện quá sớm thì hỏng hết. Alyssa kéo tấm mạng trên mũ trụ xuống để che mặt.

Một chòi canh phía xa báo đã bốn giờ. Alyssa sẵn sàng. Nếu thông tin từ gián điệp là đúng, mục tiêu sẽ đến bất kỳ lúc nào…

Và, đúng lúc đó, một bóng người mặc áo trùm kín đầu xuất hiện.

Nó đến từ hướng Pháo Đài Bất Diệt, có bốn lính gác đi kèm. Người đi đầu gần như không thấy được trong bóng tối trước hoàng hôn, từ đầu đến chân một màu đen.

Đó là thành viên thứ ba của Tam Cực—Vô Diện.

Bóng người đi về phía điện, liếc nhìn hai bên như thể kiểm tra xung quanh. Đôi tay khoanh lại phía trước, giấu bên dưới ống tay áo dài.

Đội lính gác dừng lại dưới chân điện. Vô Diện đứng lại nói chuyện với họ một chút, dù Alyssa ở quá xa để nghe rõ, rồi tiếp tục đi một mình đến tỏ lòng tôn kính với Sói.

Các chiến binh hay võ sĩ giác dấu thường đến các điện chiến tranh rải rác quanh thủ phủ, thậm chí các quan chức, chủ cửa hiệu và đầy tớ cũng đi lễ thường xuyên. Nhưng Vô Diện, theo như quan sát, cứ vào giờ thứ tư của ngày thứ năm lại tới Điện Sói, lúc nào cũng có hộ vệ và ẩn dưới bóng tối.

May là, trái với lòng trung thành tuyệt đối của Quân đoàn Tam Cực, lũ lính gác bình thường kiểu gì cũng có thể được hối lộ để ngó lơ.

Khi bóng người lại gần tượng, Alyssa bước ra khỏi bóng tối. Đám lính gác đã được trả hậu hĩnh quay gót đi về Pháo Đài Bất Diệt. Cô nhắm nỏ vào Vô Diện, từ từ tiến vào vùng sáng của những ngọn đuốc.

“Không di chuyển, không la hét,” cô rít. “Lũ lính gác đi rồi. Mười hai cây nỏ đang nhắm vào ngươi.”

Người mặc áo trùm bật ra một tiếng, có lẽ là ngạc nhiên, và bước lại gần cô. Có gì đó thật thân thuộc, cả trong giọng nói và chuyển động kỳ quặc kia…

“Đứng im,” Alyssa nói. Vô Diện khựng lại.

Không ai ở Noxus biết thành viên thứ ba của Tam Cực là ai—không ai ngoài Alyssa và Oram có thể tìm hiểu được. Đó là sức mạnh của lừa gạt, yếu tố mưu lược trong hội đồng ba người.

Nhưng Alyssa có ý định thay đổi điều đó.

“Tận dụng cơ hội thôi,” anh trai cô nói. “Nếu biết danh tính kẻ đó, chúng ta có thể dùng nó làm lợi thế cho mình.”

“Chúng tôi không có ý làm hại,” Alyssa tuyên bố. “Bỏ mặt nạ ra, và sẽ không ai phải đổ máu.”

Người mặc áo trùm nhìn quanh, tìm kiếm lính gác, hoặc có thể cố tìm ra những tay nỏ Alyssa đã nói tới. Rồi kẻ đó lại tiến tới, suýt soát ngoài tầm tấn công, hai bàn tay vẫn giấu dưới lớp vải.

Alyssa nhắm nỏ vào ngực kẻ đó. “Đừng. Bước. Thêm. Bước. Nào.”

Bóng người lại kêu lên một tiếng nghèn nghẹn, và điên cuồng lắc mặt nạ. Alyssa nheo mắt lại.

Rồi cô thở khẽ khi nhận ra sự thật.

“À. Thế thì đơn giản hơn nhiều.”

Cô bóp cò, và mũi tên cắm thẳng vào cổ người mặc áo trùm.

Một tùy tùng ngay lập tức chạy đến, giục cô chạy chốn. “Chúng ta phải đi,” anh ta nói. “Chúng ta phải rời thành phố trước khi mặt trời lên, trước khi có ai biết chuyện.”

“Đã quá trễ rồi,” Alyssa đáp.

Cô quỳ xuống bên cạnh kẻ đang rúm ró trên nền đất. Alyssa biết đây là vết thương trí mạng.

Cô với tay kéo mặt nạ ra.

Oram đang nhìn cô chăm chăm.

Mặt anh trai cô tái nhợt, mắt trợn tròn, miệng bị bịt kín. Anh ta vùng vẫy khi cái chết đến. Cử động khiến tay áo bị kéo lên, để lộ hai cánh tay trói chặt vào nhau.

Trong thời khắc cuối cùng, ánh nhìn của anh ta chuyển từ Alyssa sang bức tượng Sói khổng lồ sừng sững phía trên.

Đúng lúc đó, lính Quân đoàn bao vây toàn khu điện.

Mặt trời vươn cao trên bầu trời không một gợn mây, tỏa những luồng sáng qua khung cửa sổ hẹp trong phòng triều.

Alyssa lại đứng trước Tam Cực, đầu ngẩng cao, tay bị xích ngược ra sau. Các thành viên trong hội đồng cẩn thận quan sát cô. Cái mặt nạ khó dò của Vô Diện, với Alyssa, có lẽ là thứ đáng sợ nhất trong ba người.

Swain cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

“Để ta nói thẳng,” ông ta cất tiếng. “Delverhold rất có giá trị với Noxus, nhưng không đủ giá trị để chúng ta nhún nhường trước những đòi hỏi và đe dọa từ thống đốc của nó. Đó sẽ là dấu hiệu của sự yếu đuối. Chỉ trong một tuần, cả chục tỉnh trấn khác sẽ xếp hàng với những đòi hỏi của riêng hạ. Không, chuyện ấy sẽ không bao giờ diễn ra. Nhưng, cô đã biết rõ điều đó rồi.”

“Vâng,” Alyssa nói. “Nhưng anh trai tôi thì rõ là không.”

“Vậy thì, những kẻ đầu óc kém cỏi hơn có thể thắc mắc… sao một cô gái thông minh như cô lại làm theo một kế hoạch vụng về cỡ đó?”

“Bổn phận,” Alyssa đáp.

“Bổn phận với đế chế luôn phải đặt trên bổn phận với gia đình,” Swain nói.

Có lẽ Alyssa tưởng tượng ra, nhưng cô thấy Darius thoáng sầm mặt lại. Dù vậy, Đại Tướng Noxus vẫn trầm mặc.

“Tôi hoàn toàn đồng ý,” Alyssa nói. “Đó là lý do, khi nhận ra anh trai mình là người đeo mặt nạ, tôi đã bắn anh ta.”

Swain quay lại nói với Vô Diện. “Một trò cá cược đầy rủi ro, khi bịt miệng và giả trang cho kẻ chúng ta bắt được. Còn nhiều cách khác có thể dùng để thử thách cô ta.”

Rồi ông ta quay lại chỗ Alyssa.

“Xin cho ta biết, vì lợi ích của các thành viên hội đồng khác. Sao cô lại bắn và hạ sát anh trai?”

“Cha tôi sai chúng tôi vào chỗ chết,” Alyssa đáp, “và sẽ dùng cái chết của chúng tôi để chính thức tuyệt giao với Noxus.”

“Tiếp đi.”

“Cha và anh tôi thật ngu ngốc. Họ bị mờ mắt trước khao khát làm vua cai trị dãy Ironspike một lần nữa, như tổ tiên chúng tôi. Họ sẽ đưa dân tộc của tôi đến chỗ diệt vong vì ảo vọng phù phiếm đó.”

Một thoáng cười hiện trên khóe miệng Swain.

“Vậy, Alyssa Roshka Gloriana val-Lokan—cô định đề xuất gì?”

Thống đốc val-Lokan già nua ngẩng lên, giận dữ khi thấy Alyssa mở tung cửa.

“Gì đây, con gái?” ông đứng bật dậy, quát lớn. “Trở về không báo trước? Oram đâu?”

Sải bước sau cô là hai chiến binh của quân đoàn Tam Cực, cao lớn và đáng sợ trong bộ giáp đen, rìu chiến sẵn sàng.

Đứng cạnh cha cô là anh cả Herok, người thừa kế Delverhold. Mắt anh ta mở to sợ hãi.

“Lính canh!” thống đóc hét. “Chặn chúng lại!”

Tuy nhiên, đám cận vệ của ông không dám can thiệp. Danh tiếng của Quân đoàn đã vang khắp Valoran—kể cả giữa những kẻ chưa từng chiến đấu với họ. Họ thuộc quyền của Đại Tướng Noxus. Chống lại họ là chống lại Tam Cực.

Alyssa nghĩ về những lời Darius đã nói, những lời anh trai cô đã chế giễu.

Chỉ hai người trong Quân đoàn Tam Cực cũng có thể đi vào và chiếm Delverhold.

Rốt cuộc thì đó chẳng phải huênh hoang khoác lác.

“Mày đã làm gì?” cha cô ngồi thụp xuống ghế.

“Làm điều cần làm.”

Alyssa lấy ra một cuộn giấy, mới được viết và có dấu của Noxus—dấu của Tam Cực—và đập mạnh nó xuống mặt bàn trước mặt cha cô.

“Theo lệnh Nguyên Soái, tôi cách chức ông,” Alyssa nói, “Kể từ giờ, tôi sẽ cai quản nơi này, vì lợi ích của đế chế.”

“Mày?” cha cô nhạo báng. “Đàn bà chưa bao giờ cai quản được Delverhold!”

“Thế thì có lẽ thời thế thay đổi rồi. Đã đến lúc phải có ai đó nhìn vào tương lai của người dân, chứ không bị ám ảnh bởi những vị vua và vinh quang quá khứ.”

Alyssa gật đầu, và cận vệ của chính cha cô bước tới, túm lấy ông.

“Mày không thể làm thế!” ông thét lên. “Tao là cha mày! Tao là lãnh chúa của mày!”

“Ông không phải lãnh chúa,” Alyssa nói. “Càng không phải của tôi.”

Nguồn: League Of Legends Universe

Video liên quan

Chủ Đề