Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là gì

- Ngươi sẽ không nói cho ta biết là sau khi ba kiện Tạo Hóa tiên khí hợp nhất với nhau, Tạo Hóa Giả mới sẽ giúp hắn thoát khốn nhé?- Đương nhiên, ngươi cho rằng Tạo Hóa Giả đều là giấy sao? Tuy hắn bị nhốt, nhưng thời điểm Tạo Hóa tiên khí của Thiên Giới Đại Thế Giới chúng ta khôi phục nguyên vẹn, như vậy, chuyện giải thoát cho hắn cũng không phải là không thể.- Nói như vậy, Tiên Trì Thú đã đưa ra điều kiện như vậy, cho nên mới được sự ủng hộ của Thương Hải Đại Đế a.- Có lẽ là vậy, nếu không, vấn đề này nói không thông!Tạo Hóa Đồng Tử cười khổ nói ra.- Hắn làm như vậy, không biết sau khi Thương Hải Đại Đế đi ra, Thất Thần Vực sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu sao?- Nếu như hắn trở thành Tạo Hóa Giả, cũng không cần e ngại chuyện này, trong điều kiện với Thương Hải Đại Đế, tự nhiên sẽ đưa ra hứa hẹn không được gây phiền toái cho Thất Thần Vực, không sợ hắn sẽ đổi ý.- Đã như vầy, ngươi cũng có thể hướng Thương Hải Đại Đế đưa ra điều kiện giống như vậy.- Hừ, tại sao ta phải đưa ra điều kiện giống nhau chứ!Nói đến đây, Tạo Hóa Đồng Tử ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng lên, vẻ mặt khinh thường.- Nếu như không phải thằng này năm đó xuất thủ cướp đoạt trước, Thiên Giới Đại Thế Giới làm sao mà biến thành như thế này, Tạo Hóa tiên khí làm sao lại chia thành ba phần như vậy chứ.Chu Báo nghe có chút đau đầu, bất đắc dĩ gõ gõ đầu mình, xem ra Thiên Hoàng và Tạo Hóa Đồng Tử năm đó khẳng định còn có một ít bí mật không muốn người ta biết, nhưng những chuyện này không cần hắn quan tâm, chuyện đã sáng tỏ, đó chính là Tạo Hóa Đồng Tử khẳng định sẽ không chiếm được sự ủng hộ của Thiên Hoàng, mà Tiên Trì Thú và Thiên Hoàng hợp lưu, cho nên Tiên Trì Thú chiếm được ưu thế, như vậy tình thế biến thành vùng biển và liên thủ Tây Tam Vực, áp chế cục diện Đông Tứ Vực, rất phiền toái.- Thiên Hoàng vùng biển đã bị khốn trụ, như vậy, rốt cuộc hắn có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng?- Toàn bộ chiến lực, nhưng có thời gian hạn chế!- Thời gian hạn chế, mẹ kiếp, hắn là Địa Tiên a, có thể phát huy toàn bộ chiến lực, cho dù trong thời gian ngắn, một kích toàn lực, đủ để dọa chết rất nhiều đối thủ rồi.- Nhưng cũng phải trả một cái giá cực lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không ủng hộ toàn lực, bởi vì Tiên Trì Thú sẽ không có khả năng trả cái giá lớn như vậy để giúp hắn.- Nói trắng ra, Thiên Hoàng vùng biển có Thương Hải Đại Đế ủng hộ Tiên Trì Thú, nhưng tuyệt đối sẽ không ủng hộ toàn lực, nói cho cùng, Tiên Trì Thú sẽ không có khả năng chiếm ưu thế tuyệt đối trong lúc cạnh tranh chức Tạo Hóa Giả, nếu như hắn không có năng lực như vậy, hoặc là phải trả một cái giá thật lớn, Thiên Hoàng vùng biển sẽ không chơi cờ với hắn.Nói cách khác, còn có cơ hội!- Như vậy, Thiên Hoàng của vùng biển sẽ không vì Tiên Trì Thú mà đi một bước kia?- Chuyện này cũng không rõ ràng, dựa theo đạo lý mà nói, Thiên Hoàng vùng biển thoát khốn, mặc kệ trả giá gì hắn cũng nguyện ý, nhưng nếu như...- Nếu như hắn trả giá một cái giá cực lớn, nhưng không cách nào bồi dưỡng Tiên Trì Thú thượng vị, như vậy, hắn sẽ không làm thế!- Cho nên phải cho Thiên Hoàng biết rõ, chúng ta có đủ lực lượng để ngăn cản một kích toàn lực của hắn, ít nhất là có thể chống đỡ được công kích của hắn trong thời gian ngắn.Chu Báo nói ra, từ từ đưa ra kết luận.- Chuyện này, giống như có chút ép buộc a!- Nếu như không phải có bao nhiêu khó khăn như vậy, ngày đó ta cũng không đi tìm ngươi hỗ trợ, tùy tiện tìm một người cũng được.- Nói cách khác, chúng ta cần phải liên hệ tốt với vùng biển a.Chu Báo có chút phiền não gãi đầu.- Thực lực vùng biển quá mạnh mẽ, chẳng lẽ ngươi muốn bảo ta đánh tới hải vực sao?- Chuyện này là chuyện của ngươi, nhưng mà, nếu như ngươi có thể giúp ta, ta có thể cam đoan với ngươi, Chu thị ở trong Thiên Giới Đại Thế Giới này sẽ được hưởng đặc quyền vinh hoa phú quý vĩnh viễn!Tạo Hóa Đồng Tử nói với Chu Báo.- Về phần ngươi, ta có thể giúp ngươi đạt được tất cả di sản của Hoàng Tuyền Đại Đế trong Thượng Cổ Cửu Thập Cửu Đế, tiến vào cảnh giới Địa Tiên huyền bí, thậm chí, ta có thể trợ giúp ngươi tiến vào Minh Thổ Đại Thế Giới thần bí khó lường, truy cầu Thiên Tiên chi đạo mờ mịt.- Ai, ngươi đưa ra điều kiện như vậy, ta có thể cự tuyệt sao?Chu Báo khổ cười.- Nói cho cùng, chỉ là làm một chuyện đơn giản thì bỏ đi, thật sự không được, ta sẽ kéo Vương Xà và Tống Tử Phật vào, hai người bọn họ đều có chiến lực Thần Tiên, liều mạng cũng có thể đánh với Thiên Hoàng vùng biển một hồi, cũng bảo vệ vị trí Tạo Hóa Giả của ngươi, nhưng mà, chỗ tốt của hai người bọn họ, cũng không thể thiếu.- Đây là đương nhiên!- Vậy thì tốt, ta sẽ đi chuẩn bị, thương nghị thật kỹ chuyện này, nhìn xem đến lúc đó nên làm thế nào.Chu Báo gật đầu nói ra, thân thể lóe lên, rời khỏi Thái Hoa Sơn.Nhìn thấy Chu Báo rời đi, sắc mặt Huyền Quy tôn giả âm trầm như nước cũng không chuyển biến thành đẹp đẽ, trái lại, càng thâm âm trầm.- Có muốn liên lạc với Linh Tiêu Điện hoặc các tông môn khác hay không, đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người của Chu Báo, có phải quá mức hay không?Tạo Hóa Đồng Tử lắc đầu nói ra.- Nếu như Chu Báo không làm được, ta thấy cho dù có kéo toàn bộ siêu cấp tông môn trong Thất Thần Vực lên thuyền cũng không làm được, chuyện này nói cho cùng vẫn phải dựa vào vũ lực thuần túy để giải quyết, cho dù cộng vũ lực của tất cả tông môn, cũng không theo kịp đám người Chu Báo.- Nhưng mà...- Yêu tộc gần đây cường giả vi tôn, cho dù là Thương Hải Đại Đế cũng không ngoại lệ, mà chiến lực của Chu Báo mạnh mẽ, hơn nữa hắn có Chí Tôn tiên khí, có lẽ đã đứng ở thế bất bại, cho nên chúng ta không cần đi tìm trợ thủ khác.- Ta hiểu rồi.Huyền Quy tôn giả gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.- Nếu vùng biển nhúng tay vào chuyện này, ủng hộ Tiên Trì Thú, phiền toái sẽ rất lớn a!Sau khi nhận được tin tức của Chu Báo truyền tới, Vương Xà cũng cảm thấy có chút khó khăn.- Tiểu Báo Tử, đó là lực lượng của Địa Tiên a, ngươi có nắm chắc hay không?- Gánh không được cũng phải gánh, Tạo Hóa Giả quan hệ trọng đại, chi tiết của Tiên Trì Thú một chút chúng ta cũng không biết, nếu để cho hắn thượng vị, phúc họa khó lường, hơn nữa cho dù bây giờ chúng ta ủng hộ Tiên Trì Thú, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, làm sao mà bằng so với ủng hộ Tạo Hóa Đồng Tử.

Thế giới này làm gì có đưa than ngày tuyết rơi, chỉ có dệt hoa lên gấm thôi. Bạn muốn được người khác dệt hoa lên gấm,...

Posted by Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng onTuesday, May 28, 2019

Đệ tam thập ngũ chương.

***

Tại Trung xuất hiện, Duẫn Hạo lại ngủ say, tin tức này càng tô điểm thêm muôn màu muôn vẻ cho vở kịch vui vẫn luôn tiếp diễn trong cung, nhưng không lan truyền ra ngoài. Nói hay không nói tất cả chỉ dựa vào lòng người thôi, xem chừng, trong hoàng cung này, ít nhiều vẫn có vài thứ có thể ngăn cản tin tức tạm thời không bay ra ngoài.

Trên đại điện ai nấy đều liếc mắt, đại lễ đăng cơ của Trấn Bắc Tướng quân, tên bại tướng này đến đây làm gì, kẻ thua trận cũng có thể được vào ư, sao không ai ngăn cản? Còn nữa, nghi lễ sắp bắt đầu rồi, Binh bộ Thượng thư Cung Triều Tuyên sao còn chưa tới đây, nghe nói hai ngày trước con gái ông – Cung Tịnh đã tiến cung rồi, có lẽ để chuẩn bị việc sắc phong làm hậu, nàng vốn là phu nhân của Trịnh Duẫn Hạo, đối nhân xử thế đoan trang, hiền thục, ngôi vị Hoàng hậu nếu không phải nàng thì còn có thể là ai khác. Như vậy, Binh bộ Thượng thư sau khi qua đại lễ, sẽ trở thành Quốc trượng chí tôn rồi. Nhưng cho dù có tự cao tự đại tới đâu, lúc này cũng nên có mặt rồi, đại lễ đã sắp bắt đầu. Thật là, người nên tới không tới, kẻ nên tránh lại không tránh.

Xương Mân làm sao tới được nơi này, chính hắn cũng không biết. Cái gì là nên tới, cái gì là nên tránh, có lẽ hắn thực sự nên tránh nhưng lí trí lại không thắng được trái tim, nếu không như thế hắn cũng không cần đi đến đây, trong lòng không cần ôm nỗi lo dành cho một người. Nhưng lúc này, hắn chỉ biết, Tại Trung ở đây, hắn còn biết, Tại Trung đang ẩn mình, nhất định là có mục đích. Y sẽ không mở to mắt nhìn Duẫn Hạo đăng cơ, y chắc chắn sẽ làm gì đó! Mang theo nửa chờ mong, nửa lo lắng, hắn lại vào cung, ban đầu hắn đi đến tẩm cung của Tại Trung, bước được hai bước, chợt nhớ ra đó không phải nơi mình nên đến, sợ rằng sẽ đảo loạn kế hoạch của Tại Trung. Hiểu rõ mình không phải là người nằm trong kế hoạch của Tại Trung, hắn xoay người đi, bất tri bất giác đi đến đại điện, đứng giữa đám người bàn tán xôn xao, hắn một mình chời đợi.

Tiếng cổ cầm được tấu lên, hoàng cung dạo gần có chút hoang liêu, lại một lần nữa tươi đẹp hoa lệ. Hoàng cung vẫn là hoàng cung, những nhân vật hiển hách nhất, những mỹ nữ khuynh thành nhất, đang tụ tập đầy đủ. Cảnh tượng này, vừa mới xuất hiện một lần, mà nay, bọn họ lại tới làm người chúc mừng quân vương lần nữa. Giang sơn của ai, bọn họ không quan tâm, cái quan trọng là, bản thân họ không lệch khỏi trung tâm của quyền lực. Nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, giang sơn đổi chủ một sớm một chiều, đại quan cao quý, thực ra cũng không khác kỹ nữ là bao.

Xương Mân cẩn thận nhìn từng người, có vài người vẫn tiếp tục bàn tán, cũng có người để ý tới ánh mắt bén nhọn của hắn mà tránh né. Né tránh kẻ thua trận này, lúng túng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi chỗ của mình. Xương Mân cười mỉa, vốn dĩ đều là đồng liêu quen biết, giờ lại tránh mình như tránh ôn dịch, sợ bị hắn liên lụy đến, tiền đồ uổng phí bị chặt đứt.

Quan trường chính là quan trường, bên ngoài xưng huynh gọi đệ, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Mỗi người ở đây đều chỉ mưu cầu tranh đoạt cho tiền đồ bản thân, vô số người dệt hoa trên gấm, nhưng chẳng mấy ai tuyết trung tống thán [1]. Nói cho cùng, đều chỉ là diễn trò, đại quan cao quý, có khác gì so với ả đào hát.

[1]Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi, ở đây nói đến việc nịnh hót.

Tuyết trung tống thán: Thành ngữ xuất phát từ điển tích “Đại tuyết tống thán dự giới ẩn”[Đọc thêm dưới cuối chương], nghĩa là đem than giúp người sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ý chỉ việc giúp người trong hoạn nạn, khó khăn.

Tại Trung, ngay cả ngươi, cũng bắt đầu đeo lên chiếc mặt nạ. Tại Trung, ngươi đã từng thuần khiết như thế. Thật hoài niệm, lần đầu gặp gỡ, người đứng dưới tán hoa đào kia.

Tại Trung nhìn chính mình trong gương, trên người là long bào vừa được làm cho Duẫn Hạo, hoa lệ không nói nên lời, chỉ là hơi rộng một chút, thùng thình khoác lên người, nhưng y cũng có được nét hấp dẫn của riêng mình. Y phục như thế, không phải chỉ một hai ngày là có thể hoàn thành, Duẫn Hạo, từ khi nào ngươi bắt tay vào chuẩn bị long bào Hoàng đế. Duẫn Hạo, bắt đầu từ bao giờ, ngươi muốn làm Hoàng đế.

Hay là, ngay từ lúc chúng ta mới quen, ngươi đã sớm có mưu đồ dã tâm, nhưng ngươi lại nói, đây là tình yêu đối với ta. Đâu là bộ mặt thật trong bóng tối của ngươi, ta vẫn phải nghĩ, phải suy đoán, hay chính ta, cũng là kẻ che giấu bản thân. Con người, thật dễ thay đổi, bất tri bất giác, đến khi phát hiện, đã thay đổi thành như vậy. Ngày ấy, đã không còn quay lại được nữa, nhớ lại, một nghìn ngày không có Duẫn Hạo, bản thân mình lúc đó, trong tim chỉ có cảm giác buồn đau đơn thuần của nỗi ly biệt.

Phụ hoàng vừa chết, cái gì cũng thay đổi, thay đổi thật nhanh. Phụ hoàng, cảm ơn người, đến giờ con mới biết, người đã vì Tại Trung, tạo ra một cõi mộng màu hồng sạch sẽ. Phụ hoàng, nhưng người cũng thật đáng thương, sống ở một nơi giả tạo đáng sợ như vậy suốt nhiều năm qua, thật khổ tâm. Giống như nỗi đáng thương của chính mình hiện giờ, chỉ vừa mới bắt đầu một đoạn cực hình với bộ hoa phục. Đau đớn như chịu lăng trì, từ từ lan dần từ lồng ngực, lục phủ ngũ tạng như đứt đoạn, có mùi huyết tinh tràn lên cổ họng.

Máu, chính là sinh mạng, cảm thụ được huyết dịch trong thân thể rung động chân thật như vậy, cũng chính là cảm thụ sinh mệnh chân thật như thế.

.

.

.

Xa xa, mái vòm kiệu rồng thấp thoáng, giống như đám mây xinh đẹp đùa giỡn với cung nữ, đang đến gần. Các vị đại thần bắt đầu tìm kiếm vị trí chính xác của bản thân, có cung kính cúi đầu thành hai hàng, có tò mò liếc nhìn, sắc mặt lập tức đổi sắc, nhưng cũng cúi đầu, có chút run rẩy. Trong một khắc vị Hoàng đế mỹ lệ mỉm cười bước xuống kiệu rồng, tất cả mọi người đều cùng nhau quỳ xuống, tâm thần không yên.

Y vẫn luôn ở đây sao? Vị Hoàng đế thoạt nhìn nhu nhược này.

Vốn ai cũng cho rằng y thực sự là một Hoàng đế nhu nhược, tửu lâu, trà tự, đều có những tin đồn về y. Y, đã trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu, dùng để buôn chuyện tiêu khiển. Nhưng sự xuất hiện lúc này của y, lại chứng minh rằng những kẻ đứng trong chính điện luôn tự nghĩ mình đúng này, ngu xuẩn đến cỡ nào, chặt đứt vọng tưởng ngông cuồng, đó là sức mạnh thực sự của huyết mạch chính thống vương triều họ Kim.

Xương Mân cũng quỳ, ở nơi gần với vương tọa nhất, hắn vẫn là Hữu tướng, cho đến giờ vẫn không ai có năng lực vượt qua vị trí này. Người khác đều bừng tỉnh, ngộ ra sự có mặt của hắn, hóa ra hắn đã sớm biết, ngày hôm nay ai mới là chủ tử. Có người trong bụng mừng thầm vì vừa rồi mình không đến châm chọc, khiêu khích hắn. Đầu óc mọi người bắt đầu sáng tỏ, cho dù hôm nay người đến là Trịnh Duẫn Hạo, cũng sẽ không bãi miễn hắn trước, hắn vẫn là Hữu tướng, là bề tôi kề cận với ngai vàng của Minh quốc nhất. Chỉ có Xương Mân mới biết, bản thân giật mình đến thế nào, hắn ngàn vạn lần không ngờ được, Tại Trung lại lấy phong thái như thế này một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Tại Trung, thì ra ta vẫn còn đánh giá thấp ngươi.

Tại Trung đi ngang qua đám người, ưu nhã mà thong dong, nhưng để lại cho đám đại thần đang quỳ phía sau cảm giảm đau nhói âm u, lạnh lẽo. Y đứng trước vương tọa, mắt nhìn xuống những kẻ đang run rẩy quỳ gối trên đại điện, khóe miệng vẽ lên độ cung hài lòng. Chỉ có Xương Mân nhìn thấy nụ cười yêu dã này, Tại Trung, ngươi ngày hôm nay, giống như một thứ độc dược quá mức chói mắt.

Nhìn quanh những người phía sau, không có bất kì kẻ ngào dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tại Trung, y vẫn cao cao tại thượng như trước. Xương Mân đưa ánh mắt về phía Tại Trung, ở giữa một đoàn người, nhưng chỉ một mình thưởng thức vẻ đẹp của Tại Trung, cảm giác thế này tốt thật.

Tại Trung chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn ánh mắt Xương Mân, không đặt quá nhiều quan tâm lên người hắn, chậm rãi ngồi xuống, không hề có ý tứ miễn lễ cho những người phía dưới, chỉ miễn cưỡng nhìn các đại quan cao quý đang quỳ đầy dưới đất.

“Các ngươi đều là những nhân vật hết sức quan trọng của Minh quốc.” Tại Trung nghiêng nghiêng người tựa vào vương tọa, phong tình vạn chủng [2]: “Nhưng tâm tư các ngươi lại có thể giống như sóng biển dập dềnh, đảo chiều theo gió…”

[2]Phong tình vạn chủng: phong thái lẳng lơ, quyến rũ, mê hoặc chết người. [Phong tình ở một đẳng cấp khác so với xinh đẹp nha, bây giờ chúng ta gọi là sexy – sẹc xi đó ^__^]

Những kẻ quỳ phía dưới nghe Tại Trung nói, không khỏi xuất mồ hôi lạnh cả người. Rành rành là thanh âm ôn nhu, hờn dỗi, nhưng rót vào tai, lại làm lòng rét lạnh. Hoàng đế như thế, không giống với trước đây, biết đâu ngày hôm nay, sẽ có đại họa giáng xuống đầu.

“Lòng của các ngươi, hiện giờ đang hướng về phía nào?” Tại Trung đứng lên, chầm chậm bước xuống, thong thả đi tới đi lui giữa những hàng người. Đôi giày vàng kim hoa lệ, ở giữa một đám đại thần không dám ngẩng đầu trước mắt, chậm rãi di chuyển, mỗi một bước đi đều rất dài, dài đăng đẳng. Một giọt mồ hôi của vị đại thần nào đó rơi trên chân Tại Trung, y dừng lại. Người nọ lập tức dập đầu vang dội, vừa dập đầu không ngừng vừa nói: “Vi thần tội chết, vi thần tội chết.”

Tại Trung không nói gì thêm, lại ung dung bước đi tiếp. Quan hệ cấp bậc giữa người với người thật kì diệu, kiêu ngạo hay hèn mọn, chỉ trong một khắc, tiểu lại [3] hèn mọn trước mặt quan lớn, quan lớn hèn mọn trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế lại hèn mọn trước lê dân bách tính, ai biết được sau một khắc, ai là kẻ kiêu ngạo trước mặt ai. Những thương cảm lẫn lộn thật giả này, buồn cười, tuyệt không đáng tin. Muốn giành được sự tôn kính của bọn họ, trước tiên phải giành bằng được địa vị cao quý nhất, bọn họ, chỉ khuất phục trước quyền lực thực sự tối cao.

[3] Tiểu lại: quan lại cấp thấp ở địa phương, ví dụ như tri huyện, tri phủ,…

Tại Trung thong dong bước đi quay lại vương tọa, ngồi xuống, chậm chạp thốt ra hai chữ: “Bình thân.” Hai chữ đơn giản, bởi vì mang theo khí thế uy nghiêm trước đây họ chưa từng thấy, nên nghe nặng tựa thái sơn, đè nén run rẩy miễn cưỡng khom người đứng lên. Hôm nay Tại Trung đột ngột xuất hiện, trấn định thong dong, lại tỏa ra khí thế như hồng quang [cầu vồng], ai cũng cung kính khom lưng cúi đầu, không dám liếc nhìn nhiều. Hoàng đế xinh đẹp này, ngày hôm nay mang theo uy lực khiếp người không đoán trước được, không biết mục đích thực sự của y là gì, càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi cho mọi người. Y đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, đã dọa sợ không ít người, Trịnh Duẫn Hạo tài năng, linh hoạt tựa như nắm hết trong lòng bàn tay, hiện giờ, cũng không biết gặp phải chuyện gì rồi, Trịnh Duẫn Hạo, còn có cơ hội lật đổ sao? Ngược lại, không phải bọn họ đã quyết một lòng đối với hắn, nhưng vì liên tục gặp phải biến cố, trái tim già nua, yếu đuối của bọn họ không chịu nổi, vậy mà hôm nay Tại Trung lại trở nên dọa người như thế này. Những tưởng rằng, Trịnh Duẫn Hạo mới là kẻ mạnh không thể chống đỡ, lầm tưởng Kim Tại Trung là quân vương cuối cùng của vương triều họ Kim, thật ân hận, biết thế chẳng làm.

Chỉ có Xương Mân đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Tại Trung. Một Tại Trung khiến kẻ khác kinh ngạc như vậy, Tại Trung, ngươi thay đổi quá nhanh, ta đã không theo kịp bước chân của ngươi nữa rồi, vũ đài hôm nay là nơi thuộc về một mình ngươi, ngươi mới là cái tên xuất sắc nhất. Nhìn các đại thần cao quý khúm núm này, thật sự không khác gì nô tài ở trước mặt ngươi.

“Nếu các ngươi dao động, giang sơn tất bất định, thế mà các ngươi lại chỉ có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, chỉ nhìn thấy quyền lực phù phiếm nhất.”

“Chúng thần đáng chết, chúng thần đáng chết…” Ngoại trừ Xương Mân, các đại thần đều đồng loạt quỳ xuống, trong lúc nhất thời, người người cảm thấy bất an.

“Ta đây cho các ngươi nhìn thấy, ai mới là người nắm giữ quyền lực.” Tại Trung phất tay một cái, đại nội tổng quản dẫn theo một đám hạ nhân khiêng vào một cỗ quan tài thuộc loại tốt nhất, không có đóng nắp. Chu Đức Thụy quả thật giống như âm hồn, mấy ngày trước dường như mất tích cùng Tại Trung, hiện tại đột nhiên xuất hiện, người nuôi tâm cơ hành động trong bóng tối như vậy, mới là khó đối phó nhất.

Đám hạ nhân vừa khiêng quan tài vào cúi đầu lùi qua một bên, có thể thấy được, bên trong có một người nằm, lại chính là người vốn định hôm nay xưng vương lên ngôi, Trịnh Duẫn Hạo. Quan tài lại được khiêng đến đặt dưới vương tọa, Tại Trung từ trên cao nhìn xuống.

“Hắn không chết, nhưng bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể khiến hắn chết.” Tại Trung nhẹ nhàng nói, trong lời nói mang theo hàn ý: “Các ngươi nhìn cho rõ ràng, ai là người chiếm giữ gốc rễ Minh quốc vững vàng nhất, ai mang dòng họ cao quý nhất Minh quốc, ai mới là người nắm trong tay thiên mệnh chí cao vô thượng nhất! Minh quốc vĩnh viễn chỉ có thể là họ Kim, trẫm mới là lựa chọn sáng suốt nhất của các ngươi, bởi vì trẫm mang trong mình huyết mạch chính thống, theo lẽ thường, hết thảy thế lực hoàng tộc đều thuộc về trẫm, trẫm mới là Hoàng đế duy nhất của Minh quốc, Hoàng đế muốn ai chết thì người đó sẽ chết!”

Đúng vậy, muốn ai chết thì người đó sẽ phải chết, tiếng nhạc không dừng lại, bởi vì không ai hô ngừng, lúc này lại nghe như tiếng chuông báo tử quỷ dị, đại điện bao phủ cảm giác tăm tối lởn vởn.

Xương Mân cũng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Thần nguyện trung thành với bệ hạ, vĩnh viễn không thay lòng.”

Các đại thần sau lưng cũng cùng đồng thanh: “Chúng thần nguyện trung thành với bệ hạ, vĩnh viễn không thay lòng.”

Thanh âm vang vọng xuyên qua vách gỗ chạm khắc hoa mĩ, Tại Trung kín đáo nở nụ cười, một giây tiếp theo lại nhìn chằm chằm Xương Mân nói: “Ta không tin.”

Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

[1]Đại tuyết tống thán dự giới ẩn:

Phạm Thành Đại là một nhà thơ nổi tiếng thời Nam Tống, khi tuổi già ông đã về quê sống ẩn cư ở Thạch Hồ Tô Châu, nên tự xưng là Thạch Hồ cư sĩ. Ông đã viết được khá nhiều thơ ca, hơn nữa thơ của ông có phong cách đa dạng, đặc sắc rất mới mẻ và nhã nhặn. Ông đã để lại cuốn “Thạch Hồ cư sĩ thi tập”, cùng nhiều câu thơ nổi tiếng . Trong đó có bài thơ nhan đề “Đại tuyết tống thán dự giới ẩn”, trong thơ có hai câu “Bất thị tuyết trung tuy tống thán, liêu trang phong cảnh yếu thi lai”. Vậy câu thành ngữ này là được giản hóa từ thơ của Phạm Thành Đại.

Trong “Tống sử-Thái Tông kỷ” đã thuật lại một câu truyện như sau: Vào một mùa đông năm đó, ngoài trời tuyết rơi rất lạnh. Vua Tống Thái Tông đang nghỉ trong cung vừa sưởi ấm , vừa nếm những thứ quả ngon vật lạ. Bấy giờ, nhà vua nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, thì bỗng nghĩ đến trong quốc gia ông còn có khá nhiều người nghèo rất đáng thương, họ không có cơm ăn áo mặc, đang phải nhịn đói chịu rét dưới trời tuyết. Tức thì, nhà vua liền cử các quan viên đem theo nhiều lương thực và than củi, ra ngoài cung phân phát cho dân nghèo và các cụ già cô đơn không nơi nương tựa.

Hoàn đệ tam thập ngũ chương.

Video liên quan

Chủ Đề