Đánh giá tiểu dã miêu của học bá thật trêu người

Phàm Độ mỏi mệt mở cửa nhà, nhoài người lên sofa, ai mà nghĩ được cậu thế nhưng lại bị Tạ Cố đuổi đánh cả buổi trời ở bể bơi chứ.

Cậu mệt mỏi đến cực điểm mà thở dài một hơi, mở di động, truy cập box chat.

U238: 【 Bạn trai, có đó không? 】

U235: 【 Mẹ nó, tôi hôm nay bị người ta giở trò lưu manh! 】

Phàm Độ lập tức liền từ trên sô pha ngồi dậy, cái gì cơ!

U235: 【 Tôi bị người ta sờ lỗ tai! 】

U238: 【 Thằng chó nào vậy?】

U235: 【 Lại còn bị cậu ta nhìn thấy hết! 】

U238: 【 lão tử gϊếŧ hắn ——! 】

U235: 【 không được,cục tức này tôi nuốt không trôi! 】

U238: 【 Nhất định phải dạy dỗ hắn một trận! 】

U235: 【 Để tôi nghĩ biện pháp......】

Phàm Độ dùng trí tuệ siêu phàm của học bá, đem " Mãn Thanh thập đại khổ hình" nghiên cứu qua một lượt, nếu không phải thời đại không cho phép, cậu nhất định có thể đảm nhiệm chức Hình bộ thượng thư.

Cậu cùng U235 lẩm nhẩm cả đêm, ý gì xấu đều nghĩ qua hết, hai bên đều kiên định rằng nhất quyết phải trừng trị cái tên " Chó lưu manh" kia.

Đương lúc điên đảo giữa thập đại khổ hình, cậu chợt thất thần, U235 bị người ta bóp tai thú, lại còn bị khi dễ như vậy,... có lẽ nào là một Omega thanh thuần đáng yêu.

Tưởng tượng một chút, tâm tư thiếu niên lại không tránh được rung động.

Cách một màn hình điện thoại, Phàm Độ bỗng cảm thấy có chút ngứa ngáy, nghĩ thầm nếu hiện tại U235 và mình cùng một chỗ sẽ là cảnh tượng như nào nhỉ?

Nếu là bạn cùng bàn lại càng tốt.

Lúc ba từ " bạn cùng bàn" chạy qua đầu, Phàm Độ không khỏi nghĩ tới Tạ Cố, lại tưởng tượng đến gương mặt kia, Phàm Độ bỗng nhiên cảm thấy khó ở cực kỳ, nhưng dù cậu có bắt bẻ thế nào cũng không thể moi ra được khuyết điểm trên gương mặt của Tạ Cố, nói tóm lại chỉ có thể dùng một từ "Tiểu bạch kiểm" để hình dung.

Trước đây ở trường cũ, cậu cũng từng xung đột với vô số tên ngốc nhưng là chưa từng có người nào khiến Phàm Độ phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Phàm Độ nghĩ nghĩ, rốt cuộc kết luận rằng Tạ Cố có lẽ thuộc dạng "Thiểu năng trí tuệ quá mức cho phép" nên mới làm người ta khắc sâu ấn tượng như thế.

Cậu trở mình nằm trên giường, nhịn không được nhớ lại nhớ về một màn ở bể bơi chiều nay, lúc qυầи ɭóŧ của Tạ Cố rơi xuống, cậu cũng có nhìn thoáng qua, nhưng là Tạ Cố phản ứng quá nhanh nên ấn tượng lưu lại không nhiều, cậu chỉ nhớ rõ một điểm là " trắng", rất trắng.

Tâm tình thiếu niên chính là yêu ghét luôn rõ ràng, Phàm Độ thích U235 bao nhiêu thì cũng ghét Tạ Cố bấy nhiêu, hai dòng cảm xúc cực đoan này cứ như vậy lấp đầy trái tim nhỏ của cậu, khiến nó cơ hồ không chứa nổi thêm dù chỉ một hạt cát.

Xét theo một khía cạnh nào đó, trực giác của Phàm thiếu gia nhà ta quả thực hơi thiếu nhạy bén.

Thời tiết nóng nực vẫn chưa rút đi nhưng Phàm Độ lại như có bệnh ngày nào cũng mặc áo khoác đồng phục đi học, trên tay áo còn dính mấy cọng lông mèo, nguyên nhân là sáng dậy mở cửa nhà bỗng thấy mấy chú mèo hoang nhỏ, Phàm Độ không nhịn được bèn mua xúc xích cho chúng ăn.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại làm thế, đại khái là thể chất hút mèo đi, cậu đi đến đâu mèo theo đến đó.

Phàm Độ vừa nhai bánh mì vừa trầm ngâm, chuông vào lớp vang được một lúc Tạ Cố mới lê thân mình vào phòng học.

Đây, con mèo bự nhất đây rồi.

Tạ Cố vừa vào lớp đã nhìn chằm chằm Phàm Độ.

Phàm Độ cũng không hiểu ánh mắt này của cậu là có ý gì, ngần người, đưa cho Tạ Cố mẩu bánh mì đang gặm dở trong tay.
Tạ Cố bực mình đến cực điểm mà quay ngoắt đầu, nện cặp sách xuống bàn " Ầm" một tiếng, nằm sấp xuống vùi đầu ngủ, trong lòng cậu nghĩ, kể từ lúc Phàm Độ nhìn thấy nửa người dưới của cậu thì bọn họ chính là không đội trời chung.

Tiết tự học buổi sáng lại là một mảnh hỗn loạn, người chép bài thì cong đít chép bài, người ăn cơm thì ngoác mồm ăn cơm, Phàm Độ đang đeo tai nghe thì bị người ta vỗ vào vai, quay đầu lại thì thấy là một tiểu O.

Đây chính là lớp trưởng, chỉ chỉ cửa, nói với cậu: " Thầy Văn tìm cậu."

Mất một lúc Phàm Độ mới kịp phản ứng, hóa ra là nói lão trọc, suýt nữa cậu cũng quên mất lão trọc họ Văn , cậu tháo tai nghe đi đến văn phòng.

Lão trọc tìm cậu cũng không có vấn đề gì to tát: " Nghi thức kéo cờ tuần sau do ban chúng ta phụ trách, thầy giao cho em phần chia sẻ kinh nghiệm học tập, em về chuẩn bị trước nhé."
Phàm Độ gật gật đầu: " Ân"

" Còn có..." Lời của lão trọc kéo Phàm Độ đang bước ra cửa trở về: " Em đã quen với lớp mới chưa?"

Phàm Độ nghĩ nghĩ, nếu là nói mấy ngày gần đây thì quả thực có thể dùng " Sinh long hoạt hổ" để hình dung, học tập căn bản không có gì khó, vấn đề là ở cái tên ngốc Tạ Cố lúc nào cũng chọc phá cậu.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Phàm Độ lại nói: " Đều tốt ạ."

Lão trọc ngược lại không biết nên nói cái gì: " A ..... vậy thì tốt."

Phàm Độ trở về lớp học, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một phong thư in hình trái tim để trên bàn. Cậu nhìn trái nhìn phải, xung quanh vẫn là lớp học ầm ĩ như thường ngày.

Đây là " Thư tình?"

Hết chương 13

Chủ Đề