Cha đứa bé là ai chap 9

   Mở cửa bước vào, thân ảnh cao cao vẫn đang ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ lớn. Tịnh Kỳ không kiên nhẫn: "Gọi tôi?!" Hàn Bác Quân không vội đáp mà lại gần chiếc bàn, ngồi xuống cái ghế sofa êm ái. Tay chống cầm: "Tại sao hành động dại dột như vậy? Phía Hạ Du đang tìm hung thủ." Tịnh Kỳ bất ngờ, sau đó rất nhanh hồi phục. Nó nhíu mày, giọng dò hỏi: "Anh biết những gì?" Hàn Bác Quân trả lời ngắn gọn: "Cô mua thuốc hạ độc Hạ Du. Cô làm Hạ Du chút nữa bị hiểu lầm bị cưỡng bức."

   Tịnh Kỳ thở phào, cũng may chỉ biết có bao nhiêu. Hàn Bác Quân tiếp tục: "Tôi không mong chuyện này tái diễn." Tịnh Kỳ tức giận: "Tôi cũng vậy, nhưng người anh nên nói là Hạ Du không phải tôi." Hàn Bác Quân nhíu mày trước sự tức giận của Tịnh Kỳ, giọng không giả dối: "Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa. Không để đứa bé chịu thiệt, nó cũng là con tôi." Tịnh Kỳ giễu cợt: "Đến bây giờ anh mới nói sẽ giải quyết!! Nếu muốn anh đã làm từ lâu rồi. Với lại đứa bé cũng chỉ là ngoài ý muốn. Cha nó có khi không phải anh, anh có xem nó là con không thì sao tôi biết được." Vẫn chưa hả giận, Tịnh Kỳ tiếp tục: "Ngay từ đầu, chẳng phải anh mong nó chết sao? Hạ Du giúp anh làm rồi, anh có lý do gì để giúp tôi. Có khi anh vui còn không kịp. Tin anh giúp tôi không bằng tin anh đã phá sản."

   "Rầm!!" Hàn Bác Quân đập bàn, lòng nổi nóng. Giọng không khỏi đầy âm khí: "Cô nói vậy có thấy quá đáng không?" Tịnh Kỳ biết mình lỡ lời, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận liền không kiên dè. "Rầm" Lần này là Tịnh Kỳ đập, Tịnh Kỳ đứng trước mặt Hàn Bác Quân đầy khiêu chiến. Giọng không kiềm tức giận: "Anh có biết, không những cô ta muốn hại đứa bé, còn hại tôi không? Nếu anh nói sẽ giải quyết, vậy tại sao ngay lúc anh biết anh không giải quyết. Đợi tôi ra tay rồi, anh mới nói. Có ý nghĩ nữa không?" Hàn Bác Quân bở ngỡ, lần đầu hắn thấy cô gái luôn cuối đầu với mình lại hung dữ như vậy.

   Hàn Bác Quân trầm mặt, Tịnh Kỳ nói không hề sai. Lúc hắn hay tin, không mất quá lâu đã biết sự thật. Nhưng lúc đó hắn trừng trừ và có ý nghĩ Hạ Du làm vậy cũng tốt. Nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục và bắt đầu trừng trị Hạ Du, chỉ là nó không hiểu.

   Tịnh Kỳ thấy Hàn Bác Quân trầm mặt, đợi một lúc vẫn không lên tiếng liền mất kiên nhẫn. Đến khi Hàn Bác Quân tính mở miệng, thì Tịnh Kỳ chặn lại: "Thôi~, coi như anh không liên quan. Chuyện chúng ta nói tôi sẽ quên sạch. Tôi không làm phiền, xin phép." Nói rồi liền bỏ đi, để Hàn Bác Quân một mình. Hàn Bác Quân nhìn theo bóng lưng Tịnh Kỳ. Lần đầu tiên có người tức giận với hắn. Lần đầu tiên hắn thấy Tịnh Kỳ khách sáo đến nổi hắn khó chịu. Lần đầu tiên có người phụ nữ cả gan mong hắn phá sản, khi đang ở nhà hắn. Hàn Bác Quân bật cười, lần đầu tiên hắn thấy mình có nhiều lần đầu. Còn Tịnh Kỳ sau khi ra khỏi phòng, cả người nộ khí bước về phòng mình. Vào phòng chốt cửa, liền mở điện thoại viết tiểu thuyết để hạ hỏa.

   Ở chỗ khác, Tần Duyệt về đến nhà một lúc Vũ Hinh mới về. Vũ Hình nhìn Tần Duyệt nằm ở sofa phòng khách, tra hỏi: "Em dạo này cúp học đi đâu vậy? Đi từ sáng sớm đến tối mịch mới về." Tần Duyệt lười biếng trả lời: "Chăm sóc bạn." Trả lời xong, không khí cũng chìm vào yên lặng. Được một lúc, Vũ Hinh lên tiếng: "Tôi tìm được Bạch Vũ rồi nhưng tôi chưa dám gặp em ấy. Em có thể giúp tôi không, tôi muốn chuẩn bị tiệc bất ngờ tại nhà."

   Tần Duyệt nghe vậy, trái tim co thắt một đợt. Khó khăn trả lời: "Được!! Nhưng lúc đó tôi sẽ chánh đi. Nếu không sẽ gây ra hiểu lầm." Vũ Hinh không nói gì. Tần Duyệt nhìn biểu hiện của Vũ Hinh, âm thầm cười lạnh rồi bỏ lênh lầu.

----phân cách------      Tối đến cũng không thấy Hàn Bác Quân xuống ăn cơm, mọi người đều hiểu ý không nói lời nào. Sau khi thấy Tịnh Kỳ về lại phòng, Vũ Chính Hào mới lên tiếng: "Hiên, cậu có nghĩ tớ nên giải thích không!!" Cố Anh Hiên lười biến đáp: "Có lẽ có, có lẽ không!." Vũ Chính Hào ném cho Cố Anh Hiên ánh mắt kinh bỉ, rồi quyết định lên phòng Tịnh Kỳ.

   Rõ cửa lần một, không ai trả lời. Lần hai, lần ba vẫn không ai trả lời. Vũ Chính Hào nụ cười mang vẻ khó chịu, một cước liền đá cửa phòng. Tịnh Kỳ bị tiếng vang của cửa làm giật mình. Tháo tai nghe xuống, mặt ngơ ngác nhìn Vũ Chính Hào. Vũ Chính Hào biết mình lố, liền ho nhẹ rồi bước vào. Đóng cửa phòng lại, mặt đối diện với Tịnh Kỳ. Vũ Chính Hào nở nụ cười trái ngược với lúc đứng ngoài cửa, nói: "Em tin tôi đi, Hàn Bác Quân đang đồi lại công bằng cho em. Chỉ là cách hơi lâu hiệu quả, nhưng cũng rất tuyệt tình."

   Sau khi nói xong, Vũ Chính Hào xem xét Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ trầm mặt không lên tiếng. Vũ Chính Hào thấy vậy lại gần, nhéo nhéo mặt Tịnh Kỳ nói: "Tôi không thích con mình sinh ra sẽ nhăn nheo." Tịnh Kỳ mặt méo mó nhìn Vũ Chính Hào: "Tôi cũng không muốn, nhưng tôi đang hối hận và lo lắng. Không thể không nhăn nheo." Vũ Chính Hào khó hiểu: "Hối hận và lo lắng!?"

   Tịnh Kỳ giải thích: "Lúc nãy tôi tức giận quá nên nói năng hơi... Lúc rời phòng nhìn Hàn Bác Quân rất đáng sợ, tôi cảm thấy hối hận..." Vũ Chính Hào không nhịn được cười: "Haha! Em cũng biết Hàn Bác Quân rất đáng sợ sao?! Lúc đi ra khỏi phòng Bác Quân tôi thấy em rất hùng hổ."

   Tịnh Kỳ mặt đầy tự chách, giọng yểu xìu: "Do lúc tức giận tôi luôn gan to hơn thường." Vũ Chính Hào nghe vậy nhéo nhéo mặt Tịnh Kỳ, giọng giễu cợt: "Vậy chắc lúc em hạ dược chúng tôi, em cũng đang tức giận nhỉ?" Tịnh Kỳ thẹn, chỉ "hừ" nhẹ một tiếng.

   Vũ Chính Hào vẫn nhéo nhéo mặt Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ khó chịu nói: "Nếu anh còn làm vậy nữa, tôi sẽ không kìm lòng mà thịt anh đó." Vũ Chính Hào bất ngờ, nở nụ cười quyến rũ: "Em càng ngày càng bạo!!" Tịnh Kỳ nhàm chán giải thích: "Anh thì không hiểu đâu. Sắc đẹp của anh có thể khiêu khích bao nhiêu người đó." Vũ Chính Hào dừng hành động của mình. Giọng chêu chọc: "Thịt một lần rồi, mà vẫn bị cuống húc sao!?" Tịnh Kỳ thẹn, mặt đỏ lên. Dùng sức đẩy Vũ Chính Hào ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, Tịnh Kỳ để Vũ Chính Hào cười trêu chọc mình ở ngoài.

   Hai ngày sau, nhà của Vũ Hinh đã được trang trí khắp nơi. Bóng được xếp hình trái tim, ánh đèn bao xung quanh bóng. Trong vô cùng lung linh. Hoa sen được đặc khắp nơi, nghe nói Bạch Vũ rất thích hoa sen. Đồ ăn là các món thanh đạm, không dầu mỡ. Bạch Vũ không thể ăn dầu mỡ.

   Tần Duyệt theo yêu cầu của Vũ Hinh, kiểm tra một loạt. Mọi thứ đúng như mong muốn, nhìn sang nam nhân đang nở nụ cười hiếm thấy, trái tim Tần Duyệt lại khẽ co thắt. Vũ Hinh đang chìm đắm trong niềm vui không hề chú ý đến Tần Duyệt. Tần Duyệt sau khi bố chí thêm một chút, lại gần Vũ Hinh nói: "Xong rồi, tôi đi đây." Vũ Hinh đến nhìn cũng không nhìn "ừ" một tiếng. Vũ Hinh chăm chú các món ăn trên bàn, hắn muốn mọi thứ hoàn hảo. Tần Duyệt vừa mở cửa, tần đằng xa đã thấy một người bước xuống. Người đó kéo theo va li, đi về hướng Tần Duyệt. Đang trong ngỡ ngàng, Vũ Hinh đưa cho Tần Duyệt một  địa chỉ xa lạ. Giải đáp mọi thắc mắc của Tần Duyệt. Vũ Hinh lên tiếng : "Xíu nữa quên mất, đây là địa chỉ nhà mới của em. Cậy ấy thích căn nhà này." Tần Duyệt cầm tờ giấy ghi địa chỉ, nở nụ cười chua chát. Không nói gì liền đi cửa sau, rời khỏi căn nhà này.

   Đến căn nhà mới, đúng như Tần Duyệt nghĩ mọi vật của mình đã được chuyển tới. Tần Duyệt đi xung quanh một lượt, xem xét. Nhà có hai tầng, phòng của Tần Duyệt nằm ở tầng hai. Tần Duyệt lên phòng, bên trong được bố trí như phòng ở căn nhà kia. Chỉ có cái cửa sổ khá lớn, nhìn ngắm bên ngoài rất tốt. Huống hồ, hướng cửa sổ hướng tới là đường thành phố. Nên nhìn thôi cũng thấy cảnh vật nhộn nhịp. Tần Duyệt lại gần cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Hôm nay Tần Duyệt cúp học.

   Hôm sau, Tần Duyệt lại nghĩ một ngày. Tần Duyệt ra ngoài mua chút đồ ăn, đi về liền gặp việc ngoài dự đoán. Mở cửa nhà, Tần Duyệt thấy Vũ Hinh đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa. Tần Duyệt ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ. Đáng lẽ Vũ Hinh nên ở cạnh Bach Vũ chứ!? Sao lại chạy đến nơi này. 
   Thấy Tần Duyệt đã về, Vũ Hinh lên tiếng: "Cậu ấy đã quen một người khác." Tần Duyệt nghe vậy ngạc nhiên nhưng muốn biết Vũ Hinh sẽ làm gì. Nên dè dặt hỏi: "Vậy anh tính làm gì? Buôn hay nếu kéo!?" Tần Duyệt tuy hỏi nhưng trong lòng đã có đáp án. Vũ Hinh quyết đón trả lời: "Đương nhiên nếu kéo. Tôi đến đây là để nhờ em giúp. Dù gì thì sở thích hai người khá giống. Nếu thành công có lẽ...!" Nói đến đây, Vũ Hinh đột nhiên im lặng. Tần Duyệt thừa biết các từ sau đó. Nếu thành công có lẽ Tần Duyệt và Vũ Hinh sẽ kết thúc hợp đồng.

   Tần Duyệt tuy biết trước, nhưng trái tim vẫn không khỏi đau nhói. Tần Duyệt "Ừ" một tiếng. Vũ Hinh tính nói gì đó, nhưng nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia: "Anh Hinh, Bạch Vũ xô xác với người ta." Vũ Hinh nghe vậy tức tốc chạy đi. Trước khi đi chỉ nhìn Tần Duyệt một cái.

   Tần Duyệt lòng đau nhói, lẫm bẩm. "Giống nhau sao? Anh có biết tôi ghét các món thanh đạm không? Nhưng vì anh tôi tập làm quen, cái đó gọi là giống sao. Anh có biết tôi không thích hoa sen không? Thứ tôi thích là gì có lẽ anh còn không biết."  Tần Duyệt cảm thấy bấy lâu nay mình luôn tưởng bở. Nhìn về phía cửa, Tần Duyệt lại lẫm bẩm. "Tôi chưa thấy anh dùng ánh mắt lo lắng đó với tôi. Thậm chí khi tôi vì anh mà bị đụng xe. Có lẽ quan hệ của tôi và anh là chủ và tớ. Là tôi suy diễn quá nhiều phải không? Vậy thì tôi không nghĩ nữa, mệt rồi. Cũng sắp chấm dứt rồi, để tôi giúp anh có được cậu ấy vậy..." Từng câu nói ra, Tần Duyệt lại cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn.

   Sau vài ngày, Tần Duyệt giúp Vũ Hinh thì kết quả đã như mong muốn. Bạch Vũ đã cho Vũ Hinh cơ hội. Tần Duyệt nằm trên chiếc giường lớn, trong lòng đau nhói.

   Tịnh Kỳ bên này thấy Tần Duyệt đã cúp học mấy ngày, điện thoại cũng không nghe. Trong lòng nãy sinh lo lắng. Tịnh Kỳ lần này, quyết gọi cho bằng được. Từ lúc trên trường về đến nhà, đã mười mấy cuộc gọi. Tịnh Kỳ khó chịu bướt lên lầu, nhưng đang đi thì bị tiếng ở phòng khách làm ồn. Giọng nói quen thuộc, khiến Tịnh Kỳ bất động. Giọng nói mang mấy phần nịnh nọt: "Con xem, tuy là Hạ Du không đúng. Nhưng con bé đã hối lỗi bằng cách tự nhốt mình trong phòng. Công ty đang hợp tác rất tốt, con đừng làm như vậy." Hàn Bác Quân âm khí lạnh lùng, không hề nể nang: "Dù có nhốt cô ấy thêm nữa cũng đền tội không đủ." Giọng nói kia liền có chút tức giận: "Cũng chỉ là một con điếm, đứa bé đó chưa chắc là của con đâu." Hàn Bác Quân nhìn người trước mặt, ánh mắt mang vài tia hâm dọa.

   Người đó bị dọa sợ, liền thay đổi giọng tiếp tục cầu hòa. Nhưng lời còn chưa nói đã bị Tịnh Kỳ chặn lại. "Ai dô~ là ai thế Hạ phu nhân à. Nghe danh đã lâu, hân hạnh hân hạnh." Tịnh Kỳ lắc lư eo mình, có thể nói là y như thân chủ. Hồng Cảnh Mân nghe vậy, mặt không thể khinh bỉ hơn nhìn Tịnh Kỳ. Giọng đầy ghét bỏ: "Tôi không dám nhận sự hân hạnh đó. Xem ra tiểu thư Tịnh đúng như lời đồn, ăn mặc rất mát mẻ."

   Tịnh Kỳ khóe môi giật giật, rõ ràng Tịnh Kỳ mặc đúng đồ học sinh mà nói là mát mẻ. Tịnh Kỳ đúng lúc nhớ lại một vài thứ. Cười đến tít mắt: "À, trời có hơi nóng thật. Nhưng cũng không mát mẻ bằng tiểu thư Hạ. Đi đi lại lại, trong phòng hội học sinh mát như vậy vẫn mặc chiếc váy một chút nữa là thấy bên trong." Tịnh Kỳ từng câu nói ra đều là thật. Hạ Du muốn quyến rũ Hàn Bác Quân, Tịnh Kỳ là rõ nhất. Những người xung quanh do thích cô ta nên nào chú ý tiểu tiết đó. Còn Tịnh Kỳ như gắn cammera dám sát. Chỉ cần ngắn một chút, cũng là đề tài của mọi người.

   Hồng Cảnh Mân thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Tịnh Kỳ: "Cô... Loại thấp hèn như cô cũng có quyền đánh giá sao. Không biết đã qua bao nhiêu đàng ông rồi nữa." Tịnh Kỳ nghe xong không hề tức giận. Vẫn duy trùy nụ cười, lại gần Hàn Bác Quân. Ngồi xuống, ôm cánh tay Hàn Bác Quân. Tịnh Kỳ mới trả lời: "Ồ!! Đúng tôi qua tay nhiều đàn ông. Nhưng Hạ phu nhân nhìn đi, một trong số đó chẳng phải vẫn ngồi kế tôi sao. Không hề ghét bỏ tôi, có khi còn ngược lại." Nói rồi, Tịnh Kỳ dùng bàn tay mền mai của mình, hướng gương mặt người cạnh bên. Hướng mặt Hàn Bác Quân lại gần mình. Cả hai đụng vào mũi nhau, cách một chút là hôn. Mà đều chọc tức bà ta là Hàn Bác Quân để Tịnh Kỳ tùy ý hành động. [Vợ người ta, người ta phải chiều rồi[ ͡° ل͜ ͡°]]

   Hồng Cảnh Mân tức giận, chuẩn bị làm ầm lên thì bị đôi mắt Tịnh Kỳ dọa. Tịnh Kỳ dừng nụ cười, đôi mắt quay về bản chất của nó. Hồng Cảnh Mân nhìn đôi mắt khiến bà luôn gặp ác mộng, cả người bất động. Nhưng được một lúc, bà ta gắn gượng nói: "Họ chỉ là tìm niềm vui trên người mày. Đứa bé sinh ra có khi còn không biết ba nó là ai. Mày vội đặc ý cái gì?" Tịnh Kỳ còn chưa kịp phản đòn, Hàn Bác Quân đã lên tiếng. Giọng Hàn Bác Quân quyết đoán: "Tôi nghĩ nếu trong vài phút bà không rời khỏi đây. Không chỉ vài công ty mà là toàn bộ. Kể cả việc hai nhà liên kết." Hồng Cảnh Mân nghe vậy tức tốc bỏ về. Bà cũng không muốn ở lại, đôi mắt đó khiến bà khó chịu.

   Nhưng bà vừa đi tới cửa thì bị tiếng Tịnh Kỳ làm đứng hình. Tịnh Kỳ vui vẻ nói: "Tôi có nghe nói tiểu thư Hạ không phải tự nhốt. Mà là mặt bị một hồn ma nào đó làm hỏng." Hồng Cảnh Mân tính quay lại phản bác. Nhưng sự áp bức âm thầm của hai người ngồi trên ghế sofa, khiến bà nghiến răng bỏ đi. Nhìn người mình đã từng gọi "mẹ" đang ung dung xem Hạ Du là con ruột, âm thầm cười lạnh.

   Hiểu quả của thuốc quả nhiên phát quy. Tịnh Kỳ chính là biết Hạ Du quan trọng sắc đẹp và nụ cười cỡ nào. Nên mới dùng loại thuốc đó. Xem như cho cô ta nghỉ học một hai tháng để không bắt kịp. Nếu nói mời gia sư trong khoảng thời gian này, Hạ Du càng không thể. Tịnh Kỳ cũng thừa biết trình độ học của Hạ Du. Tiếp theo, Tịnh Kỳ còn chờ xem họ giúp con gái lấy lại thanh danh bị cưỡng bức thề nào. [Một trạch nữ không hề bình thường 😅]                    -Hết-

[ ngược của cặp phụ chưa dừng lại đâu. Cùng miêu~ chờ tập sau đi[*´>ω

Chủ Đề