Cảm nhận về nhân vật bà cô trong lòng mẹ ngắn nhất

Viết đoạn văn quy nạp từ 10-12 câu, trình bày cảm nhận của em về nhân vật bà Cô trong đoạn trích Trong lòng mẹ. Đoạn văn có sử dụng câu ghép. Lưu ý là đoạn văn

Viết đoạn văn quy nạp từ 10-12 câu, trình bày cảm nhận của em về nhân vật bà Cô trong đoạn trích Trong lòng mẹ. Đoạn văn có sử dụng câu ghép. Lưu ý là đoạn văn

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

1. Mở bài

- giới thiệu tác giả, đoạn trích và dẫn dắt nhân vật người cô.

2. Thân bài

a. Giới thiệu vị trí, sự xuất hiện của nhân vật

- Là cô ruột của bé Hồng.

- Xuất hiện ở đầu đoạn trích, trong cuộc trò chuyện với bé Hồng về mẹ.

b. Là người phụ nữ độc ác, tàn nhẫn:

- Bà cô của bé Hồng tuy giàu có nhưng rất cay nghiệt, độc địa. Bà đã khoét sâu vào nỗi đau của đứa cháu đáng thương.

- Xoáy sâu vào sự thiếu thốn tình mẫu tử của bé Hồng bằng câu hỏi nhẫn tâm " mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mẹ mày không".

-  Ý nghĩ cay độc trong giọng nói, nét mặt cười rất kịch.

- Cố gieo rắc vào đầu đứa cháu hoài nghi để chia rẽ tình mẹ con.

- Giọng nói, cử chỉ quan tâm của bà cô là giả dối, sáo rỗng.

-  Khi đứa cháu khóc bà cô vẫn cố tình khơi vào nỗi đau của cháu.

⟹ Bà cô với dã tâm độc ác muốn chia rẽ tình cảm mẹ con, muốn đứa cháu "khinh miệt và ruồng rẫy mẹ" bằng những cử chỉ ngọt ngào nhưng rất kịch, hành động quan tâm giả dối, lời nói cay độc, nhẫn tâm, ý nghĩ xấu xa, nham hiểm.

c. Là người đại diện cho xã hội bất công với những hủ tục và lề thói cổ hủ

- Ghét mẹ của bé Hồng vì bà đã đi bước nữa sau khi chồng mất.

- Mỉa mai, chế giễu mẹ cậu nhằm chia rẽ tình cảm: “phát tài” [nói mỉa người mẹ nghèo khổ], “em bé” [gieo rắc hoài nghi để bé Hồng khinh miệt ruồng rẫy mẹ].

⇒ Bà cô nham hiểm, giả dối, sống tàn nhẫn không có lòng vị tha, đại diện cho những thành kiến, những hủ tục đày đọa người phụ nữ trong xã hội cũ.

3. Kết bài

- Khẳng định giá trị hiện thực của tác phẩm qua nhân vật người cô.

Bài mẫu

      “Tuổi thơ” – hai tiếng nghe sao quá bình yên. Với chúng ta, tuổi thơ gói gọn trong chiếc kẹo ngọt mẹ mua, trong cánh diều vi vu chạy dọc con đê vào mỗi chiều đầy nắng, trong nụ cười hồn nhiên không vướng chút âu lo của cuộc đời. Thế nhưng, nửa thế kỉ trước, tuổi thơ lại gắn liền với những nỗi đau - mà kẻ gây ra điều đó chính là xã hội phong kiến nửa thực dân. Đoạn trích "Trong lòng mẹ" của Nguyên Hồng tái hiện một cách chân thực quãng đời ấu thơ đầy nước mắt của cậu bé Hồng. Trong đó, nhân vật người cô hiện lên với những rắp tâm tàn nhẫn đã trực tiếp gây nên những đau khổ trong tâm lí đứa trẻ đáng thương.

      Nhân vật bé Hồng có một hoàn cảnh vô cùng bất hạnh. Cha mất, mẹ bỏ đi theo người khác nên bị gia đình chồng thù ghét, Hồng ở với họ hàng bên nội. Sau khi cha Hồng mất gần một năm, sắp đến ngày giỗ đầu của ông, mẹ ở Thanh Hóa vẫn chưa về. Người bà cô của Hồng gọi chú bé lại trò chuyện với một tâm địa xấu xa, độc ác. Bà ta vừa cười vừa hỏi Hồng. Đây không phải là sự lo lắng, nghiêm nghị, cũng không phải âu yếm. Cái cười này thể hiện một sự không thiện chí. Câu hỏi của mụ ta: có muốn vào Thanh Hoá thăm mợ mày không cũng chứa đựng ý nghĩa cay độc một sự giả dối.

      Nhận ra ý nghĩ cay độc của cô, Hồng cúi đầu không đáp. Nhưng sau đó, chú cười đáp lại: "không cháu không muốn vào, cuối năm thế nào mợ cháu cũng về". Thái độ đó chứng tỏ chú rất yêu thương và kính trọng mẹ, chú nhận ra được ý nghĩ cay độc của bà cô trong giọng nói và nét mặt khi cười rất kịch của bà cô. Em không thể để tình yêu thương và lòng kính mến mẹ bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến.

      Người bà cô "Giọng vẫn ngọt'', "sao không vào mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu!", "Hai con mắt long lanh của cô chằm chặp nhìn" vào Hồng rồi “Vỗ vai cười nói” “mày dại quá, vào bắt mẹ mày may vá sắm sửa cho và bế em bé chứ”. Giọng mụ ta bình thản nhưng mỉa mai. Cái nhìn của bà chứng tỏ bà cô rắp tâm muốn kéo đứa cháu đáng thương vào một trò chơi độc ác đã dàn tính sẵn. Cử chỉ vỗ vai, cười nói - thể hiện sự giả dối độc ác. Câu nói "mày dại quá..." không chỉ lộ rõ sự ác ý mà còn chuyển sang chiều hướng châm chọc, nhục mạ với một giọng điệu cay nghiệt, độc ác.

      Vẫn chưa chịu buông tha Hồng, bà cô tiếp tục kể về tình cảnh tội nghiệp của mẹ Hồng. Đó là sự vô cảm sắc lạnh đến ghê người. Chúng khiến tâm trạng của Hồng đau đớn, uất ức đến cực điếm. Cử chỉ đổi giọng, vỗ vai, nghiêm nghị của bà cô thực chất là sự thay đổi đấu pháp tấn công. Khi thấy cháu tức tưởi phẫn uất bà mới hạ giọng tỏ sự ngậm ngùi thương xót người đã mất. Khi đó, sự giả dối thâm hiểm trơ trẽn của bà cô đã phơi bày toàn bộ.

      Qua đoạn trích "Trong lòng mẹ" [Những ngày thơ ấu của Nguyên Hồng] người bà cô bộc lộ bản chất là một kẻ lạnh lùng, độc ác, thâm hiểm. Đây là hình ảnh mang ý nghĩa tố cáo hạng người sống tàn nhẫn, khô héo cả tình máu mủ ruột rà trong xã hội thực dân nửa phong kiến lúc đó.

      Nhân vật bà cô trong đoạn trích nói riêng và toàn bộ tác phẩm nói chung mang giá trị hiện thực sâu sắc. Nó ẩn chứa sức mạnh tố cáo hạng người giả dối, tàn nhẫn, mất hết sự trắc ẩn của tình người, tình máu mủ.. Đồng thời, nó cùng khẳng định tấm lòng đồng cảm, yêu thương của nhà văn đối với những số phận bất hạnh trong xã hội phong kiến nửa thực dân xưa.

Loigiaihay.com

Đề bài: Cảm nhận về nhân vật bà cô của bé Hồng qua đoạn trích Trong lòng mẹ

Bài làm

Nguyên Hồng [ 1919-1982] viết “Những ngày thà ấu” năm 1940 khi ông đang làm “cậu giáo” trong xóm Cấm của những con người khốn khổ thuộc Hải Phòng dưới thời Pháp thuộc. Cuốn hồi kí chứa đầy cay đắng, buồn tủi và nước mắt của một chú bé sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhiều bi kịch. Bố chết trụy lạc bên bàn đèn thuốc phiện. Người mẹ trẻ khao khát tình yêu tuổi xuân. Bố Hồng chết trong túng bấn, mẹ phải tha phương cầu thực, Hồng và em Quế sống trong cảnh cô đơn, tủi nhục giữa những người bên nội với “bát cơm chan đầy nước mắt”...

'Trong lòng mẹ” là chương 4 hồi kí “Những ngày thơ ấu”. Đoạn trích đã kể lại một cách cảm động tình cảnh bơ vơ tội nghiệp và nỗi buồn tủi của bé Hồng đã mổ côi bố lại phải xa mẹ, đồng thời tác giả đã nói lên tình yêu mẹ vô cùng thắm thiết của chú bé đáng thương này.

Chồng chết chưa đoạn tang, người vợ trẻ “đã chửa đẻ với người khác”, vả lại “nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực”. Người mẹ phải bỏ con lại, vào tận Thanh Hóa kiếm sống; một cuộc ra đi như một cuộc chạy trốn để thoát khỏi những thành kiến nặng nề, những cổ tục dã man, những con người độc ác.

Mẹ đi xa mãi, sắp đến ngày giỗ đầu bố mà chưa về. Trong những đêm ngày mong mỏi đợi chờ mẹ, bé Hồng đã bị người cô đầy đọa, hành hạ một cách vô cùng “cay độc”. Hình ảnh bà cô của bé Hồng là một người đàn bà đáng sợ. Lòng dạ mụ đã khô héo hết tình người. Giọng nói và cái cười “rất kịch” của mụ cũng không thể che dấu bản chất độc ác, tàn nhẫn ẩn kín trong đáy tâm hồn đen tối. Bát cơm mà bà cô cho hai anh em bé Hồng ăn hằng ngày chỉ là sự bố thí! Anh trai mất, đáng lẽ mụ ta phải chăm sóc yêu thương các cháu nhiều hơn, càng cảm thông với cảnh ngộ khốn khổ của chị dâu mình hơn, nhưng mụ đã xử sự một cách thâm độc, đê tiện, mất hết tình ruột thịt, mất hết tình người.

Xem thêm Trong lòng mẹ - Hoàn cảnh sáng tác, Dàn ý phân tích tác phẩm

Viết bài tập làm văn số 6 - Bài văn tả mẹ hay nhất

Giọng nói và điệu cười của bà cô như khơi gợi, như lung lạc: “Hồng ! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mẹ mày không ?”. Đứa cháu với tình thương yêu và lòng kính mến mẹ đã “cúi đầu không đáp” vì biết rõ tâm địa đen tối xấu xa của người đàn bà đang đối thoại với mình. Bé Hồng đã phát hiện ra đằng sau giọng nói “cay độc”, nét mặt khi cười “rất kịch” của bà cô là cả một âm mưu ghê tởm “cố ý gieo rắc” vào đầu óc đứa cháu thơ bé “những hoài nghi” để nó “khinh miệt và ruồng rẫy” mẹ mình. Những “rắp tâm tanh bẩn” cua bà cô không thể nào lung lạc được đứa cháu giàu tình thương mẹ.

Nghe đứa cháu trả lời “không”, bà cô “giọng vẫn ngọt”, cái ngọt chứa đầy mưu mô thâm hiểm: “Sao lại không vào ? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu”. Hai con mắt “long lanh” của mụ nhìn vào đứa cháu đang “im lặng cúi đầu xuống đất” sắp khóc, bà cô “quý hóa” vỗ vai cháu cười mà nói rằng: “Mày dại quá, cứ vào đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ”. Cái ác tâm ác ý của bà cô đã lộ rõ khi hai tiếng “em bé”được mụ “ngân dài ra thật ngọt, thật rõ...”. Bà cô ăn nói một cách mâu thuẫn, tráo trở. Mụ vừa nói với bé Hồng: “Mẹ mày phát tài lắm”, thì ngay sau đó, mú lại đổi giọng vừa kể lể, vừa bới móc mà “vẫn cứ tươi cười”. Nào là mẹ mày “ngồi cho con bú ở bên rổ bóng đèn”. Nào là mẹ mày “ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, người gầy rạc đi”. Nào là khi có người quen gọi, thì mẹ mày “vội quay đi, lấy nón che...”. Có thể đó là sự thật về cảnh ngộ một người đàn bà chưa đoạn tang chồng mà chửa đẻ với một người khác, đang sống trong cảnh nghèo khổ, nhưng bà cô nói ra để làm gì ? Sự độc địa nanh ác của bà cô đã xô đẩy đứa cháu mồ côi đến tột cùng sự đau khổ. Đứa cháu bị hành hạ đau đớn, lúc thì nước mắt “ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ”; lúc thì phải “cười dài trong tiếng khóc”, và cuối cùng, cổ họng đứa cháu “nghẹn ứ khóc không ra tiếng”. Như một kẻ đạo đức giả, mụ ta khuyên đứa cháu “đánh giấy cho mợ mày, bảo dù sao cũng phải về. Trước sau cũng một lần xấu, chả nhẽ bán xới mãi dược sao ?”...

Bằng ngôn ngữ, cử chỉ có vẻ ngọt ngào mà cay độc, bà cô đã hành động một cách cực kì tàn nhẫn: nói xấu mẹ Hồng trước mặt bé Hồng. Mụ rắp tâm gieo rắc những hoài nghi để đứa con thơ khinh miệt và ruồng rẫy mẹ, âm mưu phá vỡ và chia lìa tình mẫu tử của đứa bé mồ côi bố. Mụ đã làm cho đứa cháu thêm phần đau khổ, có lúc ta tưởng như mụ hả hê trong việc bêu riếu người chị dâu góa bụa của mình.

Tục ngữ có câu: “Giặc bên Ngô không sợ bằng hà cô bên chồng". Hình ảnh bà cô của bé Hồng được nói đến ‘Trong lòng mẹ” thật đáng sợ và đáng ghét. Giọng lưỡi và tiếng cười nham hiểm. Tưởng như mụ ta đang bênh vực, đang bảo vệ đạo đức lề giáo, nhưng thật ra mụ đã hành động một cách tàn nhẫn độc ác. Nhân vật bà cô, từ ngôn ngữ, cử chỉ đến tâm lí đã được miêu tả rất sống động, rất thực. Con người ấy đã để lại một vết thương lòng ứa máu trong trái tim bé Hồng trong “Những ngày thơ ấu".

Video liên quan

Chủ Đề