Nhà thơ Bình Nguyên sinh năm bao nhiều
I. Vài nét về tác giả Show Nhà thơ Bình Nguyên tên thật là Nguyễn Đăng Hào sinh năm 1959 tại Ninh Bình. Hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Tác phẩm văn học - Hoa thảo mộc (2001) - Trăng đợi (2004) - Đi về nơi không chữ (2006) Giải thưởng văn học - Giải A cuộc thi thơ Lục bát năm 2002-2003 của báo Văn nghệ. - Giải chính thức của Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam cho tập thơ Trăng đợi - năm 2004. - Giải chính thức cuộc thi thơ “Bác Hồ của chúng ta” năm 2003-2004 của báo Văn nghệ. - Giải thưởng loại C của UBTQ Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2006 cho tập thơ Đi về nơi không chữ. II. Thi phẩm lục bát Lãng đãng thơ Con đường ta đã dấn thân Thì xin đi tận bước chân cuối cùng Thì xin đi tận bão bùng Thì xin đi tận chập trùng khói mây Ngổn ngang trăm nỗi đời này Câu thơ trả nợ biết ngày nào vơi Con đường của bước chân ơi Muôn sau bước đến con người là đâu Bước nào gọi bước mai sau Bước nào nhấn bước cho nhau nhói lòng Ngỡ bầu bạn của ta đông Tan sương mới thấy trống không con đường. 11/2005 (Trích tập thơ Đi về nơi không chữ)
Chợ Cát Vẫn là sương gió ngày xưa Vẫn là tiếng của nắng mưa đồng làng Bao nhiêu cái phận mỏng tang Bấy nhiêu cái vội cái vàng trao nhau Sơn hào hải vị gì đâu Mà sao kẻ trước người sau ngọt lời Bầy ra những thứ vàng mười Răng đen ngồi cạnh bên người tóc mun Cầm đồng xu lấm vị bùn Như cầm lên cái run run phận người. (1/2006) Khúc ru xa (Gửi Hàn ) Cái hôm tiễn bạn lên tầu Ngùi trông đôi ngả một mầu gió mây Bọt bèo chìm nổi bấy nay Ta như trôi giữa lòng tay đất trời Cứ thăm thẳm mãi đường đời Càng đi càng thấy cõi người xa xôi Chốc mà như đá lạc đôi Như sông lạc bể mây trôi lạc đàn Sinh sôi tự những úa tàn Mấy ai như cỏ xanh tràn đến sau Biết là xa có xa đâu Mà sao như cắt ngang nhau tháng ngày. (1/2006) Một thoáng trở về Tôi về với sóng đồng chiêm Chiều chưa xuống cái trăng liềm đã lên Bãi Giang mấy độ thau phèn Sông Giang mấy khúc lửa đèn chênh chao Tôi về bông súng cầu ao Nở như chưa biết chiêm bao chị buồn Bước chân lại gặp lối mòn Sân rêu cây cỏ che tròn bóng nhau Tôi về năm cũ em đâu Mùa xưa chẳng hẹn lá dâu đợi tằm Đi trong nắng lửa mưa dầm Mà thương vạt áo ướt đầm hôm qua Tôi về bến Cát phù sa Ngược xuôi con nước chảy qua mùa màng Bóng tre phủ kín ngõ làng Bao năm tay mẹ dần sàng khổ đau.
Với sông Tôi tìm về bến thời gian Đêm con sóng gọi hồn tan vào bờ Bể dâu có tự bao giờ? Phù sa như giọt mắt chờ cuối sông Chìm thì đục nổi thì trong Biết đâu sóng lặng lại không triều cường Bến bờ khuất mấy mùa thương Một đời sông tự làm gương soi mình Qua bao chìm nổi bóng hình Muốn trong thì gạn lấy mình mà trong... Tôi về lở một bên sông Dõi theo em cả ngày không còn mình. (9/2005) Bình Nguyên
Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong phong trào Thơ Mới (1932-1945). Những sáng tác của ông gây ấn tượng với công chúng bằng ngôn ngữ mộc mạc,giản dị. Với hình ảnh dân dã mang đậm tinh thần dân tộc. Trong khi những nghệ sĩ đương thời đều chọn hướng sáng tác thơ tự do,phóng khoáng, ảnh hưởng của phương Tây thì Nguyễn Bính lại chọn cho mình một con đường riêng khác biệt. Thơ của ông như tiếng đàn bầu du dương,da diết cất lên những giai điệu dân tộc giữa một giàn nhạc giao hưởng hiện đại trên thi đàn thời bấy giờ. Cũng chính bởi tính gần gũi và trung thành với những những chất liệu truyền thống của dân tộc nên thơ Nguyễn Bính có sức sống vô cùng bền lâu trong lòng công chúng. Nguyễn BínhTiểu sử nhà thơ Nguyễn BínhNguyễn Bính (1918-1966) tên thật là Nguyễn Trọng Bính,sinh ra tại Vụ Bản,tỉnh Nam Định. Một vùng quê Bắc Bộ vốn nổi tiếng với truyền thống văn chương,khoa bảng. Nơi ấy mang những đặc trưng của làng quê Bắc bộ xưa với những đêm hát giao duyên giữa các liền anh liền chị ,những gánh hát chèo giữa các thôn. Những sinh hoạt văn hóa đó đã ảnh hưởng rất nhiều tới những sáng tác của Nguyễn Bính sau này. Ông sáng tác từ rất sớm,với tập thơ “ Tâm hồn tôi” ông đã giành được giải thưởng của “Tự lực văn đoàn”. Nguyễn Bính được nhận xét là người rất đào hoa và lãng mạn. Ông trải qua nhiều mối tình và nhiều cuộc hôn nhân. Thế nhưng,trong sự nghiệp văn chương thì ông lại vô cùng chỉn chu,cần mẫn ,đều đặn sáng tác. Người có ảnh hưởng nhiều nhất trong cuộc đời thơ ca của ông chính là Đại thi hào Nguyễn Du. Ông luôn coi Đại thi hào Nguyễn Du là thần tượng số một của mình. Chính bởi sự ngưỡng mộ đó,nên những vần thơ của Nguyễn Bính có đôi lúc phảng phất âm hưởng của truyện Kiều. Ông yêu văn hóa dân tộc ,yêu ngôn ngữ dân tộc và yêu tất cả những chất liệu thơ ca truyền thống. Các tác phẩm nổi bật của Nguyễn Bính+ Lỡ bước sang ngang(1940) + Tâm hồn tôi(1940 ) + Hương cố nhân (1941) + Mây Tần(1942) + Bóng giai nhân(1942) + Tình nghĩa đôi ta (1960) … Nét chân quê trong thơ Nguyễn BínhThơ Nguyễn Bính đặc trưng cho sự mượt mà ,giản dị. Ông vận dụng khéo léo thể thơ lục bát truyền thống của dân tộc kết hợp với những hình ảnh gần gũi ,mộc mạc của làng quê. Bởi thế cho nên những vần thơ của ông cất lên nhẹ nhàng và duyên dáng như những bài ca dao ngọt ngào ,đằm thắm như những làn điệu chèo. Một bức tranh làng quê Bắc Bộ hiện lên thật đẹp và bình yên với hình ảnh cây đa,bến nước,sân đình ,bờ đê …và cả những người quê như cô thôn nữ,cô lái đò,anh hàng xóm,bà mẹ già… -“Chân quê” lời tuyên ngôn cho tình yêu với văn hóa truyền thống ,với những phong tục đẹp của nhà thơ Nguyễn Bính: “Hôm qua em đi tỉnh về Đợi em ở mãi con đê đầu làng Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi! Nào đâu cái yếm lụa sồi? Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? Nào đâu cái áo tứ thân? Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?” Thơ Nguyễn BínhTrong bài thơ này vẫn cô gái đó ,vẫn làng quê đó, thế nhưng hôm ấy mọi thứ đã có chút gì khang khác. Những cô thôn nữ từ quê bước ra phố và khi trở về họ đã không còn giữ được những nét chân quê,mộc mạc nữa. Thay vì áo yếm,quần đùi,áo tứ thân, khăn mỏ quạ thì nay đã thay đổi thành khăn nhung, quần lĩnh ,áo cài khuya bấm… Cuộc sống ngày một phát triển, khi văn hóa phương Tây tràn vào cách ăn mặc của con người sẽ có sự thay đổi theo. Nhà thơ không dám trách chỉ mong muốn “van em em hãy giữ nguyên quê mùa”. Phải là người yêu văn hóa truyền thống, yêu những nét đẹp Việt Nam thì nhà thơ mới nặng lòng như thế. Ông luôn khao khát dù cuộc sống có thay đổi như thế nào thì những người dân quê vẫn luôn giữ được những nét chân quê vốn có. “Chân quê” ở đây là những đức tính tốt đẹp từ ngàn đời nay của những người dân quê. Đó là hồn hậu,chân chất,giản dị sống nghĩa tình có trước có sau. Là lưu giữ duy trì được những phong tục tập quán truyền thốngcủadântộc. -“Mưa xuân” bức tranh đẹp và lãng mạn về ngày xuân nơi vùng quê Bắc bộ. Mùa xuân ấy đặc trưng với những làn mưa bụi, với màu tím của hoa xoan,với cả những hội chèo khai xuân tưng bừng ,rộn rã. Trong tiết xuân trong trẻo và hạnh phúc đó xen lẫn những câu chuyện lứa đôi. Những nhớ thương của biết bao chàng trai ,cô gái. “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay” Mưa XuânCứ mỗi độ xuân về khi làng mở hội thì trai gái lại kéo nhau nườm nượp du xuân. Họ đến đó để nghe hát chèo ,để tham gia vào các trò chơi truyền thống. Nhưng cũng đến để tìm cho mình một hình bóng người thương.Cô gái trong bài thơ cũng vậy, hội làng mùa xuân năm đó cô đã tìm thấy người trong mộng của mình. Chỉ chờ tới mùa xuân năm nay khi mưa xuân bay phơi phới để được gặp gỡ ,hò hẹn với người mình yêu. Cảm giác nhớ nhung,đợi chờ,phấp phỏng,trông ngóng của người con gái khi yêu ,chỉ chờ tới ngày làng khai hội.Thế nhưng,mùa xuân này cô gái đành lũi thủi bước ra về. Bởi cô chẳng gặp được người thương năm ấy,mùa xuân cũng héo hắt,buồn bã theo. “Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay Hoa xoan đã nát dưới chân giày Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày.” -“Tương tư” – tình đơn phương bắt đầu bằng nỗi nhớ. Tình yêu luôn là nguồn cảm hứng vô tận trong thi ca. Cũng giống như những nhà thơ đương thời, Nguyễn Bính cũng không thể đứng ngoài đề tài dào dạt cảm xúc đó. Tình yêu của ông ở một khía cạnh khác. Đó chính là tình đơn phương. Bởi vì tình yêu đến từ một phía nên người con trai ấy chỉ biết tương tư,nhung nhớ mà thôi: “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông Một người chín nhớ mười thương một người” Tương Tư – Nguyễn BínhTình yêu đến tự nhiên và đôi lúc chính người trong cuộc cũng không thể giải thích được. Đôi lúc chỉ bắt gặp một ánh mắt,một nụ cười cũng khiến con người ta say cả một đời. Để rồi những năm tháng chỉ biết nhớ nhung,chờ đợi và dành hết tình cảm cho người đó mà nhiều lúc người kia lại vô tình,hỡ hững. Để rồi kẻ tương tư lâu ngày hóa thành “căn bệnh trầm kha”. Ai trong đời mà không một lần trải qua tâm trạng khổ sở và giày vò này: “Gió mưa là bệnh của giời Thơ Nguyễn Bính hội tụ tất cả những tinh hoa của “chân quê” ,của “hương đồng gió nội”. Nhớ về Nguyễn Bính, chúng ta nhớ tới những hoa cau vườn trầu,nhớ bờ đê lộng gió,nhớ tới những hội chèo. Những gánh hát giao duyên của những chàng trai cô gái và cả nỗi tương tư trải dài nhung nhớ. Ông có lẽ là một đại diện tiêu biểu nhất của thi sĩ đồng quê như đánh giá của nhà văn Tô Hoài: “Chỉ có quê hương mới tạo ra được từng chữ, từng câu Nguyễn Bính. Trên chặng đường ngót nửa thế kỉ đề thơ, mỗi khi những gắn bó mồ hôi nước mắt kia đằm lên, ngây ngất, day dứt không thể yên. Khi ấy xuất hiện những bài thơ tình yêu tuyệt vời của Nguyễn Bính. |