Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn hận review

Một đời người có mấy lần 10 năm, vậy mà họ đã dành 10 năm thanh xuân cho nhau, nhưng tuổi trẻ không phải chỉ có tình yêu mà còn có hoài bão, những cảm giác bồng bột, những lần đứt gánh, có những lúc nghĩ rằng đã mãi mãi mất nhau. Rồi lại rất tự nhiên, khi thời gian chính mùi, họ gặp lại nhau, sống thật với chính cảm xúc, không dám một lần nữa đánh cược với duyên phận vì sợ mất đối phương.

Cá nhân mình rất thích cách viết của Lục Xu, đặc biệt là cách xây dựng nhân vật và tình huống truyện trong Ai hiểu được lòng em và Đừng nói. Truyện được kể theo dòng hồi tưởng của Y Bối, từ hiện tại nhớ về quá khứ rồi lại quay về thực tại một lần nữa để tiếp diễn mạch truyện. Nhan đề truyện đã gián tiếp thể hiện nội dung và cõi lòng của nữ chính. “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu, đó là sự tự tôn duy nhất tôi giữ lại cho mình” phải chăng chính là mong ước không chỉ của riêng Y Bối, mà còn là mong ước của những người con gái sau một mối tình đổ vỡ?

Truyện như những trang nhật ký ghi lại mối tình của hai người họ. Tưởng chừng như tất cả đã qua, đã chấm hết, đã không còn gì nữa, nhưng liệu Y Bối có thực sự quên hẳn Tử Hàn – chàng hoàng tử năm nào của cô? Ngay từ khi vào chuyện, Lục Xu đã tiết lộ mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở cụm từ “người yêu cũ”.

Y Bối gặp lại Trần Tử Hàn trong đám cưới của cô bạn cũ, để rồi cô chợt nhận ra, thì ra những gì mình tưởng tượng chưa bao giờ xảy ra.

“Anh sống rất hạnh phúc!Cô không muốn thừa nhận rằng mình không cam lòngMười lăm tuổi gặp nhau, bây giờ đã hai lăm

Nếu phải đặt một cái tên cho thời thanh xuân của mình, cô nhất định sẽ gọi nó là Trần Tử Hàn”

Anh sống hạnh phúc như thế cơ mà, có một công việc ở Hoàn Quang, ngày càng toả sáng, …những điều ấy một giây, một phút cô hẳn không nghĩ tới. Thừa nhận một cách thực sự, cô không cam lòng. Con người ta ích kỉ lắm, Y Bối cũng đâu ngoại lệ, cô cũng đố kị, cũng chẳng cam tâm, bởi “nếu là tôi, tôi muốn anh không vui vẻ bằng mình. Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc,cho dù điều đó chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người?”…Thà như không hay biết, thà tự lừa gạt bản thân,cô cũng chẳng muốn phá đổ đi những ý nghĩ về anh bấy lâu nay trong lòng. Nói Y Bối ích kỷ là phải, nhưng nói Y Bối thực tế cũng chẳng sai. Vì sao chia tay, anh thì không ngừng thuận lợi, hà cớ gì chỉ có cô là còn đắm chìm trong toà thương thành ấy “Thế nhưng tôi biết một điều ,chỉ có mình tôi sẵn sang sống trong toà thành mãi mãi, chàng hoàng tử trong lòng tôi trước giờ chưa hề có ý định sẽ cùng tôi ở đó tới đầu bạc răng long. Anh đã từng lặng lẽ đi ra khỏi toà thành ấy, còn tôi, cứ nhu nhược giả vờ như không biết…”.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ của họ trong lễ cưới kia có lẽ chính lẽ sự việc khơi nguồn để tác giả kể về mối tình của họ. Tan rồi hợp, hợp rồi tan, mối tình của họ là như thế. Họ yêu nhau nồng nhiệt thời học trò, nhưng cũng chia tay một phần vì thế. Khi con người ta lạc vào dòng đời, phải tìm cách mưu sinh thì liệu yêu nồng nhiệt có còn phù hợp? Tử Hàn dù sao vẫn là cậu trai trẻ, anh không thể từ bỏ tương lai của mình để đi theo Y Bối theo yêu cầu của mẹ cô.Thế rồi, họ xa nhau.Sau khi lên đại học, họ có quay lại đấy, có sống chung đấy,nhưng sự trái ngược về cách nhìn đời khiến hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Anh thực tế, cô mơ mộng, khiến cho tình yêu của họ dần đi vào ngõ cụt.

Lúc đầu, tôi cho rằng, chỉ có 2 điều có thể chia cắt một tình yêu: một là sinh ly tử biệt, hai là hết yêu. Nhưng thật ra, còn có một yếu tố nữa làm nên điều ấy: sự tin tưởng. Y Bối trẻ con, nên cô giận vô lối, còn Tử Hàn, với những áp lực của công việc, của cuộc sống, anh chả thế dỗ dành, chịu đựng những cơn giận dỗi vô cớ của người yêu được nữa. Những lần xích mích, cãi nhau, tra hỏi khiến anh mệt mỏi, khiến tình yêu của họ trở nên mong manh. Khi không còn chịu đựng được nhau, anh đã lựa chọn chia tay. Lúc này, họ xa cách thực sự.

Đến đây, Lục Xu kết thúc dòng hồi tưởng về tình yêu của họ để quay trở về thực tại. Những tưởng họ đã hết, nhưng đâu phải, họ vẫn hợp tác, vẫn đi khảo sát, vẫn gặp gỡ nhau và vẫn quay về với nhau thêm lần nữa. Thực sự yêu nhau cũng cần đúng thời điểm. Y Bối của ngày hôm nay khác, rất khác, cô biết vứt bỏ sự trẻ con, nông nổi, ích kỉ, so kém hơn thiệt, Tử Hàn thì ngày càng chin chắn, trưởng thành. Chuyện tình cảm nam nữ không phải ai cũng hiểu, nếu Y Bối cho rằng đã kết thúc, thì ngược lại, Tử Hàn chỉ coi những lần lỡ làng trước kia là điểm dừng để họ làm lại từ đầu:

“Vương Y Bối đã tới rất gần anh, nhưng vẫn không chịu dừng chân lại. Giọng nói đầy kiên định của Trần Tử Hàn vang lên: “Vương Y Bối, anh cho em thời gian suy nghĩ bằng một trăm bước, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ vĩnh viễn không đuổi theo!”.Bước chân của cô vẫn chưa dừng lại.Anh quay đầu lại nhìn theo cô, bóng dáng cô mỗi lúc một xa dần…Y Bối bắt đầu đếm nhầm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước…Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau…Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là một người nghiêm túc…Bước thứ ba, cô trốn buổi tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anh đặc biệt hơn những người con trai khác…Bước thứ tư, giáo viên yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sát khuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật rất đẹp trai……Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi không bao giờ ngừng.Đến bước thứ chính mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưa hai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn: “Em chỉ đi chín mươi chín bước!”.Cô chỉ đi chín mươi chín bước, nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhận mình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thể chấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứng minh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấy tình yêu của anh dành cho mình.

Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô.”

Sau tất cả, điều Y Bối cầu giờ nó đơn giản lắm: “Hạnh phúc giống như những bông hoa, mỗi người thích một màu sắc khác nhau nhưng chỉ khi bông hoa ấy nở trong tim, nó mới trở thành bông hoa đẹp nhất. Em không cần thiên trường địa cửu, cũng không cần lấy lại những thứ em đã từng có… Em chỉ mong người phụ nữ bên cạnh anh chính là em, đó là đoá hoa nở rộ trong lòng em rồi…”

Họ đã yêu nhau trong những năm tháng trong sáng của tuổi học trò, đến đại học, họ dành cho nhau sự ngây ngô thời niên thiếu, sự nông nổi khi đại học,và đến cả lúc trưởng thành… Mười năm quen nhau, yêu nhau rồi xa nhau, thanh xuân của Y Bối dường như chỉ có duy nhất Tử Hàn. Tử Hàn như đại diện cho tuổi trẻ của Y Bối, cho trái tim chưa bao giờ đổi lòng trong cô.

Đọc hết chuyện, để rồi tự mỉm cười cho hạnh phúc, cho những gì họ đã từng bước trải qua và nhận ra: dẫu có lạc nhau, dẫu có cách biệt, nhưng may thay… Tử Hàn chưa bao giờ rời khỏi toà thành của Y Bối …

– Galim

Nếu ai đã từng đọc Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu phần 1, chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ mối tình tréo ngoe mà lại có hậu giữa Vương Y Bối và Trần Tử Hàn. Xuyên suốt cuốn truyện là quá trình trưởng thành của hai cô cậu mới lớn, từ lúc mới quen đến khi yêu nhau say đắm, tan rã trong đau khổ, điên cuồng và cuối cùng là tái hợp một cách hoàn mỹ.

Mỗi một câu chuyện cổ tích đều kết thúc bằng đám cưới linh đình giữa hoàng tử và công chúa, cố lắm thì sẽ có vài dòng ngắn ngủi phịa thêm rằng vài năm sau công chúa sẽ sòn sòn đẻ ra mấy đứa con đáng yêu hú hét quanh nhà, cuộc sống giờ đây mỹ mãn đệ nhất thiên hạ. Những cuốn truyện mà chúng ta thường đọc cũng vậy, nam lấy nữ, có đứa con cưng xinh hết phần người ta, hạnh phúc và ngọt ngào đến điên lên được. Trước khi phát hiên ra phần thứ hai của Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu, mình đã chắc chắn là như thế đấy!

Trần Tử Hàn và Vương Y Bối kết hôn. Sau khi nếm trải đủ những sóng gió của tuổi trẻ, họ đều trưởng thành, những góc cạnh sắc bén được mài mòn, bản lĩnh được gọt giũa. Trần Tử Hàn ngày càng xuất sắc, có một sự nghiệp như ý, cô vợ cũng là mối tình đầu của mình, ứng đúng với câu “Chưa từng quên, sao phải nhớ” đầy hùng hồn của anh. Chỉ tiếc một điều duy nhất, cuộc hôn nhân giữa anh và Vương Y Bối bị cô yêu cầu phải giữ bí mật. Và trước mặt người khác, cặp vợ chồng ân ái mặn nồng này lại chỉ có thể là người xa lạ, cô gọi “Trần tổng”, anh cũng chỉ biết đáp “Vương tiểu thư”.

Vương Y Bối đã từng là một kẻ điên, điên chính hiệu. Cô có cuộc sống nhung lụa và cậu bạn trai yêu chiều mình hết mực, vì thế mà cô sống tùy hứng, thô nhưng thật. Trong những năm tháng trước đây khi yêu nhau, Vương Y Bối tùy tính bao nhiêu, thì sau khi gặp lại, cô khéo léo và mềm mỏng bấy nhiêu. Không chỉ xã hội đã gọt giũa cô, mà cả vết sẹo dài nơi cổ tay hay những tháng ngày nhốt mình trong phòng tự tàn phá dạ dày và tâm trí khiến cô trơ như đá đã bào nhẵn, tưởng như mất hẳn đi Vương Y Bối của quá khứ. Con người cũ đã gần như không còn, chỉ có trí nhớ và ký ức ở lại dằn vặt, nhắc nhở Y Bối rằng cô đã từng nhục nhã, hèn mọn, điên khùng, ghê tởm như thế nào. Sự nhắc nhở ấy khiến Y Bối không ngừng cố gắng trở nên tài giỏi, kiên trì nỗ lực hết mình, thay đổi hoàn toàn cái nhìn của những người xung quanh về cô. Nhưng đôi khi trong những giấc ngủ chập chờn, đó lại là cơn ác mộng bám sâu vào trí óc, làm cô mặc dù rất yêu Trần Tử Hàn, nhưng luôn vô hình dựng nên những bí mật ngăn cách mình với anh trong tâm thức.

Y Bối yêu Tử Hàn, cuộc hôn nhân của họ cũng ngọt như mật. Nhưng giống như Uông Thiển Ngữ đã nói, Y Bối là một cô bé đã tìm lại được viên kẹo bị mất đi của mình. Trước đây, khi không có viên kẹo ấy, Vương Y Bối sẽ hằng mong, nhung nhớ, hoài niệm nó, cho rằng đó là thứ ngon ngọt nhất trần đời. Nhưng giờ khi nếm lại được rồi, cô chợt phát hiện ra viên kẹo ấy cũng chỉ bình thường như bao viên kẹo khác mà thôi.

Bằng sự khéo léo và chân thật trong ngòi bút, Lục Xu đã đan xen cuộc sống thường nhật nơi công sở và tại nhà của cặp Hàn – Bối với nhau, phá dỡ lăng kính màu hồng của ái tình mà soi thẳng vào vết nứt của chiếc gương vỡ được gắn liền lại. Truyện được kể ở ngôi thứ 3, nhưng hầu hết là tựa vào góc nhìn của Vương Y Bối, cũng vì thế mà cô tỏa sáng hơn hẳn Trần Tử Hàn, và tâm lý của cô cũng phức tạp hơn. Vương Y Bối vẫn yêu Trần Tử Hàn, nhưng cô đã không còn tìm thấy ở anh cái cảm giác an toàn nữa. Sự chênh lệch về năng lực cũng như sự thật rằng anh đã từng suýt bước vào lễ đường với người khác khiến cô luôn hoài nghi về tình cảm và hôn nhân của họ. Càng hoang mang, cô càng dồn sức phấn đấu hơn cho sự nghiệp, dường như đang vô hình mà cạnh tranh với chồng của mình. Vương Y Bối gặp Thẩm Lam – một người phụ nữ mạnh mẽ chỉ cần công việc không cần tình yêu, được vị Thẩm tổng này chỉ bảo, dẫn dắt nhiệt tình. Trong lăng kính của Vương Y Bối, có rất nhiều câu “Thẩm Lam cho rằng”, “Thẩm Lam nghĩ rằng”, bất giác cô như rẽ hướng, và nếu không kịp thời phanh gấp, nhìn lại trái tim mình, chắc hẳn Y Bối cũng sẽ sớm bị đồng hóa giống như người trợ lý trước đây của Thẩm Lam: hủy hôn với vị hôn phu, một lòng độc thân theo Thẩm Lam bôn ba sự nghiệp.

Vào lúc lòng nghiêng mề đảo nhất, Vương Y Bối gặp hai người. Một là Lục Dĩnh – người đã suýt kết hôn cùng Trần Tử Hàn, và hai là Trần Tử Hàn. Người đằng trước đã cho cô chìa khóa giải phóng khúc mắc cũ của mình, và người thứ hai đã níu kéo cô khỏi bay theo Thẩm Lam đi mất. Việc Tử Hàn đến thành phố nơi Y Bối công tác để thăm cô đã khiến Y Bối thêm chắc chắn về quyết định của mình, rằng thay vì đuổi theo sự nghiệp đang hiển lộ trước mắt, cô lại quay về vun vén cho tổ ấm đã không dễ dàng gì mới đắp xây được sau bao năm sóng gió. Trong mắt Thẩm Lam, Y Bối đã hy sinh một cách quá đáng. Nhưng với Y Bối, đó không phải là sự hy sinh, đó là lựa chọn cuối cùng mà cô tin rằng sẽ đem lại cho mình hạnh phúc tuyệt đối.

Đừng nghĩ rằng với mọi sự băn khoăn trong lòng này, cuộc hôn nhân của Vương Y Bối sẽ đầy trắc trở. Mặc dù thiếu một chút tin tưởng và lửa tình bồng bột của tuổi trẻ, nhưng Trần Tử Hàn và Vương Y Bối vẫn bên nhau một cách yên ả. Trần Tử Hàn luôn thế, anh yêu chiều Vương Y Bối hết mực, giống như những ngày bên nhau thời phổ thông vậy. Anh đã từng nói với Uông Thiển Ngữ, rằng: “Quyết định kết hôn với cô ấy, tôi vô cùng chắc chắn cô ấy chính là người tôi cần. Giữa hai chúng tôi không tránh khỏi sẽ có lúc xảy ra vấn đề, vướng mắc ở đâu thì từ từ tháo gỡ ở đó, dù sao thì chúng tôi còn cả đời để thích nghi với sự tồn tại của đối phương kia mà. Tôi rất tin vào câu nói này: Người mà tôi thích, cô ấy chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời nhất.” Người khác có thể cho rằng Vương Y Bối không xứng với anh, nhưng sự tuyệt vời trong mắt họ, đối với anh lại là chưa chắc. Vương Y Bối dù trưởng thành rồi, nhưng sẽ có lúc cô nổi cơn lao ầm đến quán rượu, uống vài hớp rồi say đến chẳng biết trời trăng gì, để Trần Tử Hàn phải vội vàng đến túm về chăm bẵm. Nhưng điều mà chẳng ai ngờ, đó chính là Trần Tử Hàn lại yêu thương một Vương Y Bối như vậy, sẵn sàng chăm sóc, dọn dẹp cho cô, mặc cho Y Bối quậy tung trời, mọi chuyện sau lưng đã có anh gánh vác.

Trần Tử Hàn quả thực là mẫu người thích tự ngược, không những cam tâm tình nguyện đi sau thu gom bãi chiến trường mà Vương Y Bối gây ra, còn nhìn đồng nghiệp đi dự tiệc bị vợ gọi giục về với ánh mắt ao ước, để rồi sau đó giận dỗi vợ chán chê vì cô chẳng quan tâm mình. Anh giai này còn có nỗi niềm si mê không thể nói với mái tóc của vợ, và Y Bối thì quá đáng đến độ phát hiện ra thì cắt béng đi khiến cho cặp vợ chồng chiến tranh lạnh chán chê ba ngày mới hết.

Đọc xong phần hai này, mình chỉ biết chốt lại một câu: Đúng là tâm lý phụ nữ! Cả Vương Y Bối và Trần Tử Hàn đều chẳng có lỗi gì trong chuyện này, nhưng bởi Vương Y Bối là phụ nữ, nên suy nghĩ của cô cũng trăm đường lắt léo điển hình, và vì thế mà phần hai này mới ra đời.

Lục Xu không hề viết ngoại truyện cho phần một, và cũng phải đến bốn năm sau mình mới tình cờ biết được cuộc tình Hàn – Bối này còn kéo dài ra cả phần hai. Truyện khá ngọt ngào, nhưng chủ yếu tập trung vào việc tháo gỡ các nút thắt trong diễn biến tâm lý của nữ chính. Nhiều người đọc chắc sẽ không thích Vương Y Bối, quá soi mói xét nét và đuổi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng với mình thì Y Bối rất chân thật, từ trong suy nghĩ đến khi thực thi thành hành động, mạch truyện cũng rất hợp lý, và đến phút chót thì may mắn thay, mọi khúc mắc đã được tháo gỡ, để cuộc tình Hàn – Bối này có cái kết viên mãn nhất.

Mình không đọc các truyện khác của Lục Xu, chỉ đu bám mỗi bộ Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu. Sức viết của tác giả rất khá, dù phần hai này chỉ có 17 chương nhưng cũng trọn vẹn được mối tình của cặp đôi chính, đồng thời hé mở một vài câu chuyện nhỏ xinh của tuyến nhân vật phụ. Nếu ai đã từng đọc phần 1 rồi thì hãy nên xử nốt phần 2 này luôn và ngay cho nóng, chứ để như mình quên gần hết rồi, mỗi khi đọc lại phải lục soát cái trí nhớ họm hẹm xem đây là ai, tôi đang ở đâu, mệt hết sức.

– Gạo [Hội nhiều chữ]

Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.

Video liên quan

Chủ Đề