Cẩm Y Vệ đại nhân của ta Review

Bạn đang đọc truyện Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta của tác giả Y Nhân Khuê Khuê. Lưu Linh: Thẩm đại nhân, ta cảm thấy chàng chẳng yêu ta chút nào cả.

Thẩm Yến: Ngày nào ta chẳng rên rỉ như kẻ có bệnh, còn chưa đủ yêu nàng?

Lưu Linh:.

Cẩm Y Vệ đại nhân của ta Review

Lưu Linh là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, nàng quyến quyến rũ và cực kì quyến rũ, vẻ đẹp của cô ấy vừa rực rỡ lại vừa lay động khiến người ta nao lòng. Mẹ kế của nàng vốn là dì ruột của nàng, tuy không được cha yêu thương nhưng lại được hoàng đế sủng ái. Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Yến, Thẩm Yến là một thanh niên chưa vợ "cán bộ lão", được coi là ông chú, và anh ta chưa bao giờ mập mờ với một cô gái khi ở độ tuổi lớn như vậy, thật là khó tin. Và Lưu Linh vẫn chưa biết liệu mình có thể kết hôn với ai đó hay sống một cuộc sống bình thường như những cô gái khác hay không. Vì vậy, cô bắt đầu dụ dỗ Thẩm Yến, theo đuổi hắn một cách không kỷ cương, làm náo loạn thiên hạ lúc bấy giờ.

1. Chúc Khanh Hảo giảng cố sự gì?

Phải trải qua những gì để một người hoàn toàn thất vọng với thế giới này như vậy? 

Phải trải qua những gì thì một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi xuất thân cao quý lại thất vọng với thế giới này như thế?

Năm Lưu Linh năm tuổi, thế nhân đều nói nàng hại chết mẹ ruột, phụ thân tuyên bố muốn giết chết nàng. 

Nàng bị chính người phụ thân ruột thịt và thế nhân dồn ép đến mức hoàn toàn suy sụp. 

Trường Nhạc quận chúa Lưu Linh đời này chưa từng được người nhà yêu thương, vô phúc với tình thân, nhưng nàng từng có một đoạn ái tình, chỉ là cũng bị hắn phản bội. 

Những năm nay nàng vừa đi, vừa chạy trong bóng tối, cố gắng hết sức thoát khỏi quá khứ tối tăm bủa vây, thoát khỏi những tháng ngày thống khổ, mất mát. Nhưng vết thương nơi đáy lòng vẫn luôn âm ỉ chảy máu, nàng không thể chữa khỏi căn bệnh đó.

Lưu Linh cảm thấy tuyệt vọng khi phải sinh ra. Mấy năm qua nàng cố sức vượt qua căn bệnh tinh thần, muốn sống một cuộc sống tích cực, tốt đẹp hơn. Rất nhiều người có lỗi với nàng, đối mặt với mọi người nàng lại không nhịn được mà ôm mọi lỗi lầm lên bản thân, luôn bị cái chết vẫy gọi, mê hoặc.

Nàng từng cho rằng mình đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng đi tới đi lui, cuối cùng phát hiện mình lại quay trở về.

Bị đùa giỡn, bị lợi dụng, bị tính kế. Lưu Linh đã sức cùng lực kiệt.

Nàng oán người khác, nhưng cũng hận chính bản thân.

Mặc dù sống mệt mỏi như thế nhưng nàng không muốn tự vẫn, không nguyện ý dùng cái chết để kết thúc tất thảy. Nàng muốn những điều tốt đẹp, muốn tìm một thứ gì đó để bấu víu, để sống sót.

Vào lúc nàng đang ở bờ vực tuyệt vọng, suy sụp, bi quan nhất, Lưu Linh gặp được Thẩm Yến.

Thẩm Yến là Thiên hộ của Cẩm Y Vệ, chàng lạnh lùng, cao ngạo, lãnh đạm. Đối mặt với sự theo đuổi dồn dập của tiểu quận chúa xinh đẹp chàng cũng chẳng mảy may động lòng.

Chỉ là chẳng ai hay biết tiểu quận chúa đó đã từng là ánh trăng sáng trong lòng chàng. Thế nhưng gặp gỡ không đúng lúc, khi ấy nàng đã có vị hôn phu, chàng chỉ đành tự tay bóp chết tình cảm mới nhen nhóm kia. Thậm chí chàng còn quyết định rời xa Nghiệp Kinh, tận lực lãng quên những bối rối khó xử đó.

Tại thời điểm Lưu Linh vẫn còn ở độ tuổi chẳng màng thế thái, nhân tình, Thẩm Yến lại chật vật chặt đứt đoạn tình cảm đầu đời đầy hoài niệm.

Tại thời điểm hai người không hay biết, họ đã đi qua nhau vô số lần. Người này chưa từng đáp lại chờ mong của người kia, vậy mà hiện tại, cuối cùng lại run rủi được số mệnh an bài gặp nhau, chân chính đối mặt với đối phương, chân chính bắt đầu một tình yêu ngỡ chẳng thể đơm hoa, kết trái.

Mấy năm trôi qua, Lưu Linh trưởng thành, là một đại mỹ nhân kiêu sa, lạnh lùng. Hai người lần nữa gặp nhau, nàng không biết chàng, chàng cũng đã quên đi cô thiếu nữ năm đó. Vận mệnh lần nữa xoay chuyển, hai người lại bắt đầu đoạn duyên phận còn dang dở.

Gặp được nhau giữa thế gian bao người này là một loại duyên phận, nhưng tình cảm lại là thứ phải cố gắng mới có thể đạt được.

Việc gặp được người ấy chính là cơ hội trời cao ban xuống, nhưng có thể đi với nhau đến cùng trời cuối đất được hay không, lại dựa vào chính bản thân mỗi người.

Xưa nay Thẩm Yến là người lý trí, không có bỗng dưng buồn phiền cũng chẳng có vui mừng mãnh liệt. Phồn hoa nhân gian, miệt mài, truyền kỳ, chàng chỉ là khách qua đường mà thôi. 

Tình cảm của chàng vẫn luôn nhạt nhẽo, có hay không cũng chẳng sao, chàng không để ý, giống như dòng suối trong chậm rãi chảy về phía trước.

Nhưng rồi Lưu Linh xuất hiện, nàng dẫn chàng đến một con đường khác. Chợt vui chợt buồn, chợt ngạc nhiên, chợt xúc động, thế rồi chàng đi về nơi ấm áp, chạm tay đến nhân gian. 

Lưu Linh nói nhân sinh của nàng đen tối vô biên, nhưng Thẩm Yến cũng không nói với nàng, nhân sinh của chàng, buồn chán, vô vị. Thẩm Yến thích Lưu Linh cũng không phải vô duyên vô cớ, nàng sống trong náo nhiệt, vừa hay chàng cũng rất tò mò về một cuộc sống như vậy.

May mắn nhất cả đời này của Lưu Linh chính là gặp được Thẩm Yến. 

Nàng đần độn u mê, nàng không biết mình đang làm cái gì. Rất nhiều năm, nàng liên tục hoài nghi, sống trong sự phủ định. Sau khi gặp được Thẩm Yến, nàng giống như đi đêm gặp sao sáng. Nàng tìm được hy vọng, tìm được ý nghĩa để sống.

Chàng nói với nàng, đứng trước vực sâu vạn trượng, đừng bao giờ nghĩ đến việc nhảy xuống. Đối mặt với ánh sáng đừng ngần ngại nắm lấy. 

““Nàng nhìn thấy rõ ánh sáng hy vọng phía trước, nhưng xưa nay vẫn cứng đầu không chịu tiến lên nắm lấy. Ta nhìn nàng như vậy, vô cùng đau lòng. Nhưng không sao cả. Nàng không biết. Ta sẽ dạy nàng. Ta sẽ dắt tay nàng đi đến nơi đầy ánh sáng.” 

“Ừ." Lưu Linh gật đầu, chẳng quan tâm quá nhiều, lập tức đồng ý. 

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bên tán cây xanh rì, nàng không yên lòng dõi về nơi xa, thần sắc vẫn lạnh lùng, đạm mạc như cũ, nhưng không giấu nổi ánh mắt dịu dàng.

“Thời điểm ta từ bỏ tất cả hy vọng, chờ đợi cái chết ập đến đem mình đi, là chàng đã kéo ta lại. Chàng đưa ta trở về, tính mệnh của ta chính là của chàng.”

Thẩm Yến cúi đầu, đặt trán tựa lên trán nàng, ôn tồn nói: “Lưu Linh, mạng của nàng không phải của ta mà là của chính bản thân nàng, nàng không cần sống vì người khác."

Bản chất của nàng vẫn không thay đổi, cùng lắm chỉ chuyển từ sự cố chấp này sang sự cố chấp khác mà thôi. “Ta đương nhiên sẽ sống vì mình. Nhưng Thẩm Đại nhân, chàng phải biết một điều, hiện tại ta sống vì chàng, cũng sống vì chính ta.” Lưu Linh nói.”

Hai người họ không chỉ mang lại hơi ấm cho nhau, mà còn cùng nhau viết lên tương lai tươi đẹp. 

Câu chuyện của cặp đôi phụ cũng rất cảm động và đáng đọc. 

Lưu Linh và Từ Thời Cẩm là khuê mật, bởi vì hai người quá giống nhau. Các nàng đều có thể từ đối phương nhìn thấy hình bóng của bản thân. Cả hai đều là những nữ tử yêu bản thân vô hạn, vị kỷ, vô tâm, lạnh nhạt. 

Thế nhưng hai người họ lại lựa chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau. 

Lưu Linh thân là người ở trong vòng xoáy quyền lực, nhưng cũng lại là người cách trung tâm quyền lực xa nhất. 

Còn Từ Thời Cẩm lại dã tâm bừng bừng mà chơi đùa với hoàng quyền, nàng ấy muốn đi lên vị trí cao nhất. 

Từ Thời Cẩn là người vô tình và cũng là người đa tình. Nàng ấy có thể lợi dụng Lưu Linh nhưng nàng ấy cũng sẵn sàng từ bỏ tình yêu để bảo vệ Lưu Linh. 

Thật may cuối cùng nàng ấy cũng có được kết cục viên mãn. Hai người họ cuối cùng đều có được hạnh phúc.

2. Chúc Khanh Hảo có hay không?

“Chúc khanh hảo” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp và vô cùng cảm động. Tác giả đã thành công trong việc miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật. Truyện có nhiều mâu thuẫn nút thắt, nhưng được sắp xếp hợp lý. Nói chung mọi thứ trong truyện đều đạt đến một mức độ vừa đủ, vừa đủ gây hứng thú, vừa đủ để yêu thích.

“Lưu Linh quay đầu nhìn Thẩm Yến. Dung mạo anh tuấn vô song của chàng được ánh nắng sớm phủ lên càng thêm dịu dàng, ôn nhuận. Thẩm Yến chậm rãi nói: “Từ giờ trở đi, mỗi một con chim bay cao hơn chúng ta, ta sẽ hôn nàng một cái.” 

Cánh chim thứ nhất vụt qua. 

Nàng rướn người hôn lên khóe miệng Thẩm Yến. 

Mắt thấy cánh chim thứ hai bay vút lên không trung. 

Thẩm Yến mới hơi lùi về phía sau, lại bị cô nương đối diện tiến lại hôn lên môi. Một tiếng chim thánh thót vang trời, đánh thức cả núi rừng đang chìm trong giấc mộng. Tiếng vỗ cánh dồn dập, vô số loài chim rướn cổ hót vang chào đón bình minh. 

Chim đua nhau hót, cả thế giới thức tỉnh. 

Thẩm Yến và Lưu Linh răng môi quấn quýt, ý mật tình nồng. Chàng một tay chống đất, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo giai nhân trong ngực. Nàng rướn người về phía trước, hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, chuyên chú đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt. 

Dưới chân vực sâu vạn trượng, trên đầu là mặt trời rực rỡ, diễm lệ. Xung quanh tiếng gió reo rì rào. Hai người ở gần nhau thật gần, tâm hồn và thể xác thân mật, quấn quýt vô cùng.”

3. Chúc Khanh Hảo được chuyển thể thành phim

Chúc Khanh Hảo gây bất ngờ khi đứng đầu danh sách các phim truyền hình chưa chiếu có chỉ số truyền thông cao nhất trên mạng. Lý do cho sức hút này của phim là sự trở lại của Viên Băng Nghiên sau thời gian dài bị công ty “phong tỏa”.

Bên cạnh đó còn có sự tham gia của một số diễn viên đình đám khác như: Viên Băng Nghiên, Trịnh Nghiệp Thành, Mễ Nhiệt, Trương Nguyệt, Tiểu Nhiên..

Chúc Khanh Hảo là dự án đang được trông đợi nhất của Viên Băng Nghiên kể từ sau Lưu Ly (Lưu Ly Mỹ Nhân Sát). Từ một số hình ảnh đã được tiết lộ, có thể thấy tạo hình của Viên Băng Nghiên trong Chúc Khanh Hảo vô cùng xinh đẹp.